Vu Thần Kỷ

Chương 447: Quải khởi

“Lão phu đường đường thân thể Vu Vương, Cơ Hạo, ngươi sao có thể thương tổn ta?” Ô Vân cuộn mình ở dưới đất, tuy trong cơ thể trống rỗng, vu lực ngày thường mạnh mẽ như rồng không nhấc lên được chút nào, nhưng đối mặt Cơ Hạo ấu đả, hắn vẫn kêu gào không ngừng.

Từ Đại Vu Đến Vu Vương, đây là một lần nhảy vọt trên cấp độ sinh mệnh, như dị tộc định nghĩa Phá Xác cảnh, Đại Vu là phàm, Vu Vương là thánh, từ Đại Vu thăng cấp Vu Vương là một lần lột xác mỹ lệ siêu phàm nhập thánh.

Lực lượng, tuổi thọ, thần thông, thậm chí cường độ thân thể, thân thể Vu Vương có sự đáng sợ cùng cường đại Đại Vu không thể tưởng tượng.

Cơ Hạo kỳ ngộ liên tục, thực lực bản thân vượt xa Đại Vu tầm thường, nhưng lấy nắm đấm máu thịt đánh đau Ô Vân, chỉ để lại mảng lớn xanh bầm ở trên người Ô Vân, mà những vết bầm đó bị tinh huyết bản thân Ô Vân lao qua, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngược lại là hai nắm tay của mình giống như đánh ở trên bức tường kim cương, hai nắm tay đau đớn, xương tay bị lực cắn trả chấn động xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ bé.

Đối mặt Ô Vân kêu gào, Cơ Hạo trực tiếp rút ra Sơn Xuyên Ấn, hung hăng hướng Ô Vân vỗ xuống.

Sơn Xuyên Ấn vừa ra, lực lượng địa mạch thủy mạch phạm vi vạn dặm ầm ầm rung chuyển, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn ùa vào trong Sơn Xuyên Ấn, hình ảnh sông núi trên ấn tỳ chồng chất, huyễn hóa ra cả mảng lớn mây nước khói sông.

Vang một tiếng thanh thúy, Sơn Xuyên Ấn nện ở trên vai Ô Vân.

Ô Vân vốn tràn đầy tự tin, không để trong lòng khàn giọng rú thảm, bờ vai của hắn giống như trứng gà dưới tảng đá, bị một đòn Sơn Xuyên Ấn đập vỡ nát. Cả mảng lớn máu tươi lẫn cốt nhục vỡ vụn phun ra xa mười mấy trượng, một cái tay cụt ‘thịch thịch’ bay ra, nghiêng ngả lảo đảo lăn đến ngoài mấy chục trượng.

“Thân thể Vu Vương? Ừm? Rất mạnh đó!” Cơ Hạo nhìn Ô Vân mặt lộ vẻ hoảng sợ, lại là một ấn nện xuống!

Sơn Xuyên Ấn chính là thiên địa thần khí, sau khi Khai Thiên Tích Địa, thiên địa đại đạo pháp tắc từ trong hỗn độn ngưng tụ, đại đạo khí tức và nhóm tạo vật đầu tiên trong thiên địa hội tụ cùng một chỗ, do đó sinh ra bảo vật mạnh mẽ vô cùng bực này.

So sánh với sức mạnh to lớn công thiên địa tạo hóa thần kỳ, thân thể Vu Vương lại quá yếu ớt chút.

Lại là một tiếng vang thanh thúy, Cơ Hạo nện một đòn này ở trên đầu gối Ô Vân. Đầu gối nổ tung, máu thịt văng khắp nơi, một cái cẳng chân của Ô Vân ‘thịch thịch’ lăn ra thật xa, Ô Vân một lần nữa đau đến khàn cả giọng rú thảm lên.

Tinh huyết Vu Vương chấn động, tay cụt cùng chân cụt của Ô Vân cấp tốc sinh ra. Trong chớp mắt thương thế của hắn liền hoàn toàn khôi phục.

Cơ Hạo cười lạnh nói: “Tốt lắm, ta thật ra luôn muốn thử như vậy một chút!”

Ô Vân kinh hãi nhìn Cơ Hạo, không biết cái gọi là ‘thử’ của hắn rốt cuộc là muốn ‘thử’ cái gì.

Sơn Xuyên Ấn liên tục vỗ xuống, hai vai, hai đầu gối Ô Vân không ngừng nổ, từng cái tay cụt, một cái chân cụt ‘Vù vù’ bay ra. Nhưng sinh mệnh tinh khí của Ô Vân khổng lồ vô cùng, dưới tinh huyết ập vào, tay cụt, chân cụt cứ cụt là mọc ra. Thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở, trong đại điện đã có thêm hơn ba trăm phần chân tay cụt, máu tươi càng chất lên một tầng thật dày trên sàn.

Ô Vân vừa bắt đầu chỉ là đau, về sau hắn đau đến chết lặng, chỉ là mở to mắt nhìn, kinh hãi vạn phần nhìn từng cái chân tay của mình không ngừng bay ra. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái… Một trăm cái. Hai trăm cái…

Nhắm chừng Ô Vân là Vu Vương thứ nhất của toàn bộ Trung Lục thế giới có thể đồng thời nhìn thấy mấy trăm cánh tay cái chân của mình tề tụ một sảnh!

Thiếu Ti ở bên sắc mặt trắng bệch, đã xoay người sang chỗ khác, cũng không thể nào kiên trì nữa. Một cảnh tượng này, có chút hoang đường, có chút nghẹn lời, có chút buồn cười, nhưng càng nhiều là một loại quỷ dị cùng tà ác khiến người ta không thể nói bằng lời, càng lộ ra một tà khí dày đặc!

Ở Trung Lục thế giới, cho dù là ở trên chiến trường với dị tộc, cũng chưa bao giờ có một Vu Vương không sức phản kháng mặc người ta xâm lược, chưa từng có một Vu Vương sẽ buồn cười như vậy bị người ta liên tục chặt mấy trăm cái tay cái chân, sau đó dựa vào tinh huyết khổng lồ của mình không ngừng mọc lại.

Ô Vân sắc mặt biến ảo bất định từng đợt. Đến cuối cùng hắn đột nhiên duỗi cổ, gần như điên cuồng nôn mửa.

Hắn điên cuồng nôn, rất nhanh đã đem mọi thứ trong bụng nôn sạch sẽ, cuối cùng nôn ra chính là mật đắng xanh vàng.

Làm người ta điên cuồng, khiến Ô Vân rất muốn đập đầu chết là —— cơ năng thân thể Vu Vương quá cường hãn, người bình thường lúc nôn mửa, có thể đem mật đắng nôn sạch sẽ… Nhưng Ô Vân liên tục nôn ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, mật đắng nôn ra có thể đựng đầy bảy tám vại nước lớn… Hắn vẫn đang nôn!

Đến cuối cùng, Cơ Hạo cũng không khỏi bịt kín cái mũi, chật vật lui về phía sau mấy chục bước.

Thu hồi Sơn Xuyên Ấn, Cơ Hạo nhìn tay chân khắp đại điện, còn có Ô Vân nôn ra mật đắng mùi gay mũi, sắc mặt chợt trầm xuống.

“Ô Vân, ngươi không nên dùng thân tộc phụ mẫu ta uy hϊếp ta.” Cơ Hạo nhìn Ô Vân lạnh giọng quát: “Các ngươi càng không nên ỷ thế Vô Chi Kỳ, bắt nạt tới cửa. Vô Chi Kỳ lại thế nào? Thực ghê lắm sao? Hắn nếu trêu chọc ta…”

Ô Vân thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Hắn giãy dụa đứng dậy, nhìn chằm chằm Cơ Hạo khinh miệt cười lạnh nói: “Vô Chi Kỳ lão tổ, há là các ngươi bọn tiểu tạp chủng này có thể bình luận lung tung? Ta ỷ vào thế Vô Chi Kỳ lão tổ để bắt nạt ngươi, ngươi có thể đem ta như thế nào?”

Nhìn Ô Vân vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như thế, Cơ Hạo chỉ chỉ tay chân trên mặt đất: “Những tay chân này, ngươi muốn mang về không? Hoặc là, ta đem bọn nó ném ra ngoài cho gia súc ăn?”

Nhìn tứ chi đầy đất thuộc về mình, trong lòng Ô Vân quay cuồng một trận, một loại cảm giác ghê tởm hoang đường đến cực điểm ập lên. Hắn cúi đầu, lại nôn mửa từng ngụm từng ngụm.

Ngoài đại điện truyền đến tiếng rống giận dữ của ngân mao cự viên, không bao lâu tám con cự viên chạy về. Bọn nó nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong đại điện, giận dữ mà điên cuồng bọn nó rút ra đại bổng, hung hăng hướng Cơ Hạo vụt xuống.

Tám cây đại bổng xé gió, nháy mắt đến đỉnh đầu Cơ Hạo.

Cơ Hạo thét dài một tiếng, Sơn Xuyên Ấn, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên đồng thời tế ra.

Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, tám con cự viên đồng thời rống thảm, đại bổng trong tay bọn nó bị thái dương tinh hỏa thiêu đốt nháy mắt hoá khí, lẫn bàn tay bọn nó cũng bị bỏng da tróc thịt bong, lộ ra xương cốt màu bạc.

Sơn Xuyên Ấn như tia chớp, hung hăng vỗ vào ngực đám cự viên.

Chỉ nghe tiếng xương gãy như sấm, ngực tám con cự viên lõm xuống, hộc từng ngụm từng ngụm máu bay về phía sau.

Đám cự viên nặng nề ngã xuống đất, bọn nó nằm dưới đất thống khổ gào thét, nhưng còn chưa chờ bọn nó đứng dậy, Vũ Mục mập mạp bay nhanh tới, ngón tay thô to nhưng mà linh hoạt nhẹ nhàng bôi một cái ở miệng bọn nó, cũng không biết cho vào trong mồm bọn nó cái gì.

Đám cự viên giật giật thân thể, sau đó mềm nhũn ngã vật xuống đất, không thể động đậy nữa.

Vũ Mục cười lên ‘ha ha’: “Lần này phối chế Nhuyễn Cốt Tán cũng không tệ lắm. Ồ, đối với Vu Vương vô dụng sao? Hắn còn có thể đứng dậy?”

Ô Vân đột nhiên tỉnh ngộ, trong cơ thể hắn một chút khí lực cũng không nhấc lên nổi, đều là Vũ Mục đang tác quái? Chỉ là thân thể Vu Vương của hắn quá mức mạnh mẽ, hắn tuy không nhấc nổi khí lực, nhưng còn chưa đến mức như ngân mao cự viên mềm nhũn ở dưới đất không thể động đậy.

Nhưng không đợi Ô Vân rống giận, Cơ Hạo đã quát to một tiếng.

“Trát Mộc, đem chín tên vô liêm sỉ này, treo đến trên cổng chào cửa lớn bên ngoài!”