Đại hán để lộ ngực, người đầy lông đen, giống như một con gấu đen đứng thẳng như người hướng Cơ Hạo vồ tới. Cách Cơ Hạo còn xa mười mấy trượng, trường mâu trong tay đại hán đã phát ra tiếng vang nặng nề, từng tia sương mù đen quấn quanh ở trên trường mâu, từ cán thương đến đầu thương, hơn một ngàn phù văn màu đen lần lượt sáng lên, một khí tức dinh dính làm người ta cả người rét run mơ hồ khuếch tán ra.
“Tiểu tử, ăn của đại gia một thương!” Đại hán máu nóng bốc lên, một là vì hơi rượu xông lên đầu khiến thần chí không rõ, một là Cơ Hạo hỏng việc tốt của hắn muốn nhân cơ hội sinh sự. Dù sao dọc theo đường đi các chiến sĩ Mặc Viên bộ bọn hắn đã không đem Cơ Hạo coi ra gì, giờ phút này ra tay, đại hán ngay cả một chút ý tứ sợ hãi cũng không có.
Rít lên một tiếng, trường mâu điểm lên một đạo hàn quang hướng trái tim Cơ Hạo đâm tới.
Cơ Hạo cười dữ tợn, nhìn gần ngàn cái điểm sáng vu huyệt sáng lên trên thân thể để trần của đại hán, tay trái nhoáng lên một cái, trực tiếp bắt lấy trường mâu.
Chiến sĩ Mặc Viên bộ xung quanh đồng thời kinh hô. Tay trái Cơ Hạo bắt lấy trường mâu, đại hán dốc hết toàn lực đâm về phía trước, trường mâu vặn vẹo chấn động, nhưng tay Cơ Hạo lại không chút sứt mẻ.
“Chỉ chút sức như vậy, cũng dám học người ta khi nam phách nữ?” Cơ Hạo nhìn đại hán mặt lộ vẻ hoảng sợ sắc, đột nhiên cất tiếng rít gào: “Các ngươi loại cặn bã này, ngay cả tư cách khi nam phách nữ cũng không có đâu!”
Tay phải đánh ra một quyền, nổ vang một tiếng, đại hán hộc từng ngụm từng ngụm máu bay ngược về phía sau, bộ ngực cường tráng cơ bắp cuồn cuộn hầu như bị một quyền của Cơ Hạo chấn vỡ, xuyên thấu qua cơ nhục cùng xương sườn vỡ ra, có thể nhìn thấy rõ ràng trái tim hắn cấp tốc nhảy lên.
Đau đớn ập tới, đại hán ôm ngực bị thương nặng cuộn dưới đất phun cả đống máu. Tinh huyết Đại Vu cấp tốc dâng trào, vết thương của đại hán cấp tốc mấp máy, nhưng vết thương lại nhất thời không thấy khép lại —— từng tia ánh lửa màu đỏ vàng mắt thường có thể thấy được bám vào ở trên vết thương, mãnh liệt ngăn trở vết thương của đại hán khép lại, hơn nữa còn không ngừng tổn thương máu thịt phụ cận vết thương, mang đến thống khổ gấp trăm lần cho đại hán.
Một mảng ánh lửa màu đỏ vàng dinh dính từ tay trái phun ra, trường mâu hợp kim đúc phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, từng cái phù văn màu đen ở trong ánh lửa nổ tung phân rã, một thanh vu khí thật tốt ở trong một hơi thở đã bị Kim Ô Thần Viêm của Cơ Hạo đốt thành một vũng nước.
Từng giọt chất lỏng kim loại đỏ bừng nhỏ xuống mặt đất, chiến sĩ Mặc Viên bộ xung quanh bị dọa đồng thời lui lại mấy bước, đầu óc bị cồn làm cho nóng rực phát cuồng rốt cuộc ít nhiều bình tĩnh lại.
Liệt hỏa đốt người, đại hán bị Cơ Hạo đánh cho bị thương thống khổ giãy dụa kêu rên ở trên mặt đất.
Cơ Hạo lạnh lùng nhìn gã này một cái, lạnh giọng quát: “Ngoan ngoãn nằm đi, một quyền này, có thể khiến ngươi thành thật hơn nửa tháng chứ?”
Trong đôi mắt màu đỏ vàng phun trào ánh lửa, Cơ Hạo hướng chiến sĩ nhân tộc bốn phía tụ tập lại nhìn lướt qua, đột nhiên lớn tiếng quát: “Còn chưa cút? Ở lại đây làm gì? Nên làm gì đi làm cái đó, cút cho ta, cút, cút! Nên ngủ thì ngủ, nên canh gác thì canh gác. Nên tuần tra thì tuần tra, một đám nán lại chỗ này chờ chết sao?”
Lưu Quang Hỏa Dực ở sau người mở ra, thân hình Cơ Hạo như gió, lao tới trước mặt một đám chiến sĩ Mặc Viên bộ, đổ ập xuống là một trận cái tát đánh tới.
Tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’ không dứt bên tai, mười mấy chiến sĩ Mặc Viên bộ bị đánh cho máu mũi bay tứ tung, hộc từng ngụm từng ngụm máu, không ngừng phun ra răng bị đánh rụng. Càng có người hơi rượu xông lên đứng không vững, bị Cơ Hạo bạt tai một trận đánh cho ngã cắm xuống đất. Cơ Hạo dứt khoát nhảy lên, hung hăng hướng tới đầu bọn hắn đạp từng cước một.
Trung Lục và Nam Hoang giống nhau, trong bất cứ bộ lạc nào, nắm đấm to là đại gia, nắm đấm to có thể ngồi hưởng địa vị cao, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Nắm đấm Cơ Hạo đủ lớn, hắn thoải mái đánh tan thủ lĩnh thực lực mạnh nhất trong đám chiến sĩ Mặc Viên bộ này. Toàn bộ chiến sĩ Mặc Viên bộ chạy trối chết, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa Cơ Hạo, nhu thuận vô cùng ai làm việc nấy, không dám tự tiện tạm rời cương vị công tác hoặc là đi làm một số việc vui nào đó nữa.
Cơ Hạo đi tới trước mặt trung niên phó binh bị thương nặng kia, đưa tay nhặt lên hai cánh tay hắn bị chặt, dùng sức ấn ở trên vết thương cụt tay của hắn.
Trung niên phó binh này thực lực thật sự cường đại. Sau khi bị vu dược suy yếu cơ năng toàn thân, Cơ Hạo đem cánh tay hắn một lần nữa nối lên, chỉ thời gian ngắn ngủn mười mấy hơi thở, cánh tay hắn đã nối hoàn hảo, trừ có chút vận chuyển không linh hoạt, cái khác đều đã khôi phục bình thường.
“Trông coi kỹ con gái của ngươi!” Cơ Hạo nhìn trung niên phó binh sắc mặt chết lặng này, thản nhiên nói: “Ta thật ra đang nghĩ, các ngươi tốt nhất chết ở trên chiến trường, mà con gái các ngươi, thật ra không nên sinh ra… Hoặc là, có thể bộ dạng xấu một chút!”
Vết thương trên yết hầu trung niên phó binh dần dần khép lại, hắn gian nan hít mấy hơi, ngẩng đầu nhìn Cơ Hạo trầm thấp nói: “Chúng ta có thể quyết định cái gì chứ? Đại nhân tôn kính… Chúng ta chỉ là phụ thuộc Ngu tộc, chúng ta đời đời tác chiến cho bọn hắn, chúng ta là tài phú tư nhân của bọn hắn… Chúng ta có thể quyết định cái gì chứ?”
Trong mắt hiện lên một mảng u quang quái dị, Cơ Hạo nhìn trung niên phó binh, rất tàn khốc nói: “Các ngươi có thể lựa chọn ngưng hẳn tất cả cái này. Ví dụ như nói, các ngươi có thể gϊếŧ chết toàn bộ trẻ mới sinh của các ngươi, như vậy vận mệnh bi thảm của tộc đàn các ngươi liền hoàn toàn kết thúc.”
Trung niên phó binh kinh hãi nhìn Cơ Hạo, hắn há há mồm nói không ra lời.
“Triệt để kết thúc, đối với các ngươi là một chuyện tốt, đối với tộc nhân của ta mà nói, cũng là một chuyện tốt.” Cơ Hạo đứng lên, lạnh nhạt nói: “Ta cũng không thương hại các ngươi, ngẫm lại xem, ngươi có được thực lực cường đại như vậy, ngươi từng gϊếŧ chết bao nhiêu tộc nhân của chúng ta?”
Chỉ chỉ thiếu nữ dị tộc cuộn mình ở dưới đất rơi lệ, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Con gái của ngươi? Ta chỉ là không thể nhìn chuyện dơ bẩn như vậy mà thôi. Bọn họ không trả tiền đã muốn cưỡi con gái của ngươi, loại chuyện này ta không quen nhìn. Nhưng nếu bọn họ dựa theo giá thị trường, trả đủ tiền mua con gái của ngươi, như vậy ta không ngại thưởng thức một vở kịch.”
Lời Cơ Hạo nói giống như gió lạnh khắc nghiệt của mùa đông thổi qua thân thể toàn bộ phó binh chiến sĩ nghe được hắn nói, các phó binh đứng ở trong phạm vi lửa trại chiếu rọi, sững sờ nhìn chằm chằm Cơ Hạo giật mình.
Bọn họ đột nhiên hiểu, Cơ Hạo không phải cứu thế chủ trong ảo tưởng của bọn họ, Cơ Hạo chỉ là một sinh vật cực kỳ lý trí, cực kỳ lãnh khốc, có lẽ so với chủ nhân cũ Ngu tộc của bọn hắn càng thêm đáng sợ.
Nhặt về cây rìu lớn vừa mới dùng để đập người, Cơ Hạo vòng quanh phụ cận nơi này dạo qua một vòng, cười lạnh lao vào trong bóng đêm.
Ở trong một mảng bóng đêm đi một lúc, ở bên một bóng người khô gầy đột nhiên chạy ra. Hắn lặng lẽ không lên tiếng hướng Cơ Hạo hành một lễ, sau đó đem một cái túi da thú cẩn thận đặt ở dưới chân Cơ Hạo.
Cơ Hạo kinh ngạc nhìn người này. Vừa rồi hắn thu thập các chiến sĩ Mặc Viên bộ, đã chú ý tới bóng người khô gầy này ở một bên rình coi.
Nhặt lên túi da thú trên mặt đất, Cơ Hạo run lên gân giao long bịt miệng túi, cái này thế mà là một món trữ vật vu khí.
Thần niệm vươn vào túi da thú, bên trong có một đống vu tinh nhỏ, một đống nhỏ các loại đá quý cùng trân châu mỹ ngọc, một đống vàng nhỏ, cùng với một rương đại khái ba năm vạn miếng ngọc tệ.