Vu Thần Kỷ

Chương 422: Thần du

Trong vạn trượng ráng mờ, giọng Vũ Dư đạo nhân trong trẻo vang lên ở trong đầu Cơ Hạo, đem thiên kinh văn này từ đầu tới đuôi đọc từng lần một.

Kinh văn không có tên, tìm từ mộc mạc phong cách cổ xưa, không có chút hoa lệ. Đơn giản chỉ kinh văn, vô cùng đơn giản trình bày một cái đại đạo —— đại đạo như thế nào ôn dưỡng linh hồn, tu luyện nguyên thần, lấy nguyên thần phù hợp thiên địa, tiến tới siêu thoát luân hồi, trường sinh bất tử.

Lần trước Vũ Dư đạo nhân truyền thụ 《 Vũ Dư Trận Giải 》, nhưng trận giải là ‘thuật’, là thủ đoạn, là phương pháp, là kỹ xảo lợi dụng thiên địa pháp tắc, lợi dụng thiên địa nguyên khí.

Cơ Hạo tự mình tìm hiểu Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh, quả thực cũng là một loại ‘thuật’, ‘Thuật’ câu thông thiên địa vũ trụ, đào bới tiềm lực bản thân, vận dụng thiên địa lực, có được các loại lực lượng thần kỳ.

So sánh với Vũ Dư Trận Giải, Vũ Dư Trận Giải rộng lớn thâm ảo, như tinh tú mở rộng, như mặt trời đi trên không, rộng lớn mỹ lệ không thể nói bằng lời. Mà Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh tinh xảo tỉ mỉ, cẩn thận nhẵn nhụi, giống như trên tơ tóc điêu khắc ra đồ án núi sông xã tắc, ở chỗ tinh xảo cầu biến cẩn thận làm tới cực hạn.

Nhưng căn bản của hai cái, đều là ‘Thuật’, vận dụng năng lượng thiên địa, khống chế thiên địa áo nghĩa, chỉ là ‘thuật’ mà thôi.

Hôm nay Vũ Dư đạo nhân truyền thụ thiên kinh văn này, nhỏ bé nhanh nhẹn, phong cách cổ xưa tinh diệu, lại là đại đạo căn bản, là ‘Pháp’!

Thân thể Cơ Hạo đang run rẩy, khí huyết toàn thân đang điên cuồng dâng trào, hắn trong một hơi thở, trong núi rừng nhấc lên từng cơn gió mạnh tinh tế thật dài. Rừng cây đang xôn xao, cát bụi đang bay múa, trong rừng chim bay cá nhảy, rắn trườn sâu bò linh tinh, tất cả đều cuộn mình không dám nhúc nhích.

A Bảo vung tay phải, một lá cờ lớn màu vàng bay lên trời, từng mảnh hoa sen vàng xoay quanh trên không, đem một phương núi rừng này bao phủ. Nhất thời toàn bộ dị tượng đều biến mất không dấu vết, nhìn từ xa xa, nơi này vẫn là một mảng sơn thủy tốt, không có bất cứ chỗ nào kỳ quái.

Theo hơi thở ngân nga, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn không ngừng bị hút vào trong cơ thể, tử phủ kim đan trong thức hải Cơ Hạo quay tròn cấp tốc chuyển động, một mảng thiên địa công đức kia ngưng tụ thành huyền hoàng bảo châu dần dần dung hợp với tử phủ kim đan, tử phủ kim đan dần dần phát ra vạn trượng hào quang, chiếu rọi không gian thức hải một mảng sáng sủa.

Vũ Dư đạo nhân ngồi trước mặt Cơ Hạo, giải thích từng chữ cho hắn ý một mảng đại đạo kinh văn đó ẩn chứa. Mỗi một chữ ra khỏi miệng, bầu trời đều có từng tia tử khí rủ xuống, tử khí rơi trên mặt đất, liền không tiếng động nổ tung, hóa thành từng đóa hoa sen theo gió lắc lư.

Đột nhiên, Vũ Dư đạo nhân hướng trong núi rừng nhìn thoáng qua. Hắn cười nhạt, tay áo khẽ vẫy, nhất thời mấy con linh hầu, mấy con chim lớn, còn có mấy con cá, một con cua, hai con tôm to trong một ao nước trong…, đồng thời bị tay áo hắn bắt đến trước mặt.

“Có duyên nghe được, thì nghe đi, có thể hiểu bao nhiêu, thì xem tạo hóa của các ngươi.” Vũ Dư đạo nhân cười tủm tỉm nhìn những chim bay cá nhảy, tôm cá con cua… đó, ôn hòa nói: “Nếu tu ra một tia pháp lực, coi như ký danh đệ tử của bần đạo!”

Cơ Hạo mở mắt, hướng những kẻ may mắn bị Vũ Dư đạo nhân chộp tới đó nhìn thoáng qua, hiểu ý cười lên.

Những gia hỏa này thật ra rất may mắn, đυ.ng phải Vũ Dư đạo nhân đạo nhân khai sáng dạy dỗ mọi loài như vậy. Hắn ở trong lòng rất là xấu bụng oán thầm. Nếu những tiểu gia hỏa này đυ.ng tới là mấy đại năng khác cái gọi là ‘Pháp bất truyền lục nhĩ’, sợ là đã sớm bị một cước đá bay không biết mấy ngàn mấy vạn dặm.

Nhắm mắt, ổn định tâm thần, Cơ Hạo lẳng lặng lắng nghe Vũ Dư đạo nhân giảng kinh.

Huyền hoàng công đức và tử phủ kim đan hòa hợp một thể, tử phủ kim đan sáng bừng lên, hào quang mơ hồ thậm chí xuyên thấu qua thân thể Cơ Hạo chiếu rọi ra.

Mi tâm Cơ Hạo xuất hiện một vòng ánh sáng, hào quang rạng rỡ giống như nước chảy. Những tiểu sinh linh bị Vũ Dư đạo nhân chộp tới, Nha Công đứng đỉnh đầu Cơ Hạo, còn có hai con Thần Hỏa Xà ghé vào trên vai hắn đồng loạt kêu vui. Chỗ mi tâm Cơ Hạo ánh sáng chiếu rọi, bao gồm Nha Công ở trong, trong mắt những tiểu sinh linh đó đều bỗng dưng có thêm vài phần linh tính, thoạt nhìn không có gì khác với người bình thường.

Mà Nha Công vốn chính là hậu duệ thần cầm năm tháng lâu dài thông linh cơ, bị ánh sáng mi tâm Cơ Hạo chiếu, tinh quang trong mắt Nha Công bắn ra bốn phía, quanh thân linh tính tăng vọt, trong cơ thể mơ hồ có một cỗ khí tức huyền diệu nhộn nhạo ra.

‘Hô ~ hít, hô ~ hít’!

Cơ Hạo hít thở trở nên càng lúc càng ngân nga, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn rót vào thân thể, ở dưới Vũ Dư đạo nhân ân cần dạy bảo nhắc nhở, trong cơ thể Cơ Hạo vòng định long hổ, phân chia âm dương, nước lửa cộng tể, khảm cách điều hòa, thân thể Đại Vu cường hãn hóa thành một cái lò lớn hậu thiên huyền diệu.

Thiên địa nguyên khí là than, khiếu huyệt thân thể là lò, lấy tinh khí thần tam hoa bản thân làm thuốc, phong hỏa rèn luyện một phen, tử phủ kim đan của Cơ Hạo đột nhiên nổ tung ra.

Một hơi nghẹn trong cơ thể, một tia hắc khí ở đỉnh đầu Cơ Hạo từ từ bay lên, mười ngón thon dài của Vũ Dư đạo nhân kết thành đạo ấn nhẹ nhàng vỗ ở đỉnh đầu Cơ Hạo, nhất thời một lực lượng kỳ dị mát lạnh ngọt lành chảy vào thân thể Cơ Hạo, theo kinh lạc quanh thân chuyển động ba mươi sáu vòng, cuối cùng hội tụ vào thức hải Cơ Hạo.

Tử phủ kim đan vỡ vụn, hóa thành đan dịch tinh thuần nhất hòa hợp một thể với huyền hoàng công đức.

Trong thức hải Cơ Hạo một cái bóng người mờ nhạt nho nhỏ xuất hiện, giống như thân hình Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, minh quang ngọc dịch đan dịch và huyền hoàng công đức hội tụ mà thành nhất thời bị bóng người này uống một hơi cạn sạch.

Bóng người nho nhỏ vốn chỉ bằng nắm tay chợt cao lên, lớn lên, trong chớp mắt đã trở nên cao lớn như thân thể Cơ Hạo, hơn nữa thân thể cũng trở nên nồng đậm hơn chút, mơ hồ có thể nhìn thấy giống thân thể của Cơ Hạo như đúc.

“Đốt!” Vũ Dư đạo nhân kêu khẽ một tiếng, ngón tay ở mi tâm Cơ Hạo bắn ra, nhẹ giọng quát: “Thiên địa huyền hoàng công đức rèn luyện, nguyên thần thành thuần dương hết, ra!”

Cơ Hạo chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đột nhiên giống như bỏ đi tất cả gông xiềng cùng gánh nặng, vô ưu vô lự khoái hoạt tới cực điểm. Hắn nhảy dựng lên, nguyên thần bản thân liền phá vỡ thân thể cực hạn bay ra, lơ lửng lêи đỉиɦ đầu khoảng ba thước.

Nguyên thần ly thể, gió mát thổi đến quanh thân mát mẻ, ánh mặt trời hạ xuống cả người ấm áp, nguyên thần Cơ Hạo được huyền hoàng công đức dung hợp, một cửa ải đối với người tu luyện khác mà nói nguy hiểm nhất đã không hề khó khăn một bước bước qua.

Thoát ly thân thể ước thúc, nguyên thần Cơ Hạo lẳng lặng cảm ngộ thiên địa, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên rõ ràng thấu triệt hơn rất nhiều.

Tâm niệm khẽ động, nguyên thần Cơ Hạo chợt lóe liền tới ngoài ngàn dặm. Nếu hắn lấy thân thể chạy đi, cho dù Lưu Quang Hỏa Dực độn pháp mau nữa, ngàn dặm khoảng cách cũng cần hắn một hồi lâu mới có thể chạy tới, nhưng lấy nguyên thần chạy, ngàn dặm chỉ một ý niệm có thể vượt qua.

Nguyên thần lóe lên, ở trong ngàn dặm phạm vi tận tình chạy một phen, nguyên thần Cơ Hạo vui vẻ trở về trong cơ thể, an tọa ở trong thức hải, hai tay ôm chặt lấy Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, tiên thiên linh vật này đã thành bản mạng chí bảo nủa nguyên thần hắn.

Nguyên thần trong một ý nghĩ, khí huyết quanh thân Cơ Hạo sôi trào như rồng, trong tiếng ‘Vù vù’, toàn thân tám ngàn vu huyệt đồng thời mở ra, từng đạo thiên địa nguyên khí rót vào trong cơ thể, tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí chợt so với ngày xưa tăng vọt gấp hơn trăm lần!

Cơ Hạo mừng rỡ như điên mở to mắt, vội vàng hướng Vũ Dư đạo nhân quỳ lạy hành lễ.

“Đa tạ sư tôn thành toàn!” Trong lòng Cơ Hạo biết rõ, nguyên thần thành tựu, hơn nữa có thể thần du ly thể, hắn ở trên đại đạo tu luyện, xem như đã thật sự đăng đường nhập thất.

Vũ Dư đạo nhân cất tiếng cười to, sau đó tiếng cười im bặt mà dừng.