Vu Thần Kỷ

Chương 393: Vây thành

“Rút lui!”

Lúc nhìn thấy những thuyền ảnh cực lớn kia xuất hiện, Cơ Hạo liền nở nụ cười.

Hắn mang đến hơn một ngàn chiến sĩ nhân tộc, chính là con mồi nhân tộc ném ra. Nhưng không ngờ, Kiền Đàm thế mà cũng là mồi câu Kiền thị nhất tộc tung ra. Đội tàu do cự hạm tạo thành này, bên trên ít nhất chuyên chở binh lực một quân đoàn tinh nhuệ, chút nhân thủ này của Cơ Hạo không phải đối thủ của bọn hắn.

Càng không cần nói, những con thuyền kim loại thể tích cực lớn kia, bản thân nó đã tương đương với một thành lũy chiến tranh loại nhỏ.

Mấy trăm mũi tên nỏ cực lớn bắn nhanh đến, theo tiếng quát của Cơ Hạo, từng con Kim Nha Hải Ly từ dưới nước lao ra, cõng lên chủ nhân của mình liền hướng phía nam chạy trốn.

Mũi tên nỏ thế tới quá nhanh, có mười mấy con Kim Nha Hải Ly chạy trốn chậm một chút, chủ nhân bọn nó còn chưa kịp cưỡi lên, mũi tên nỏ gào thét hạ xuống, thoải mái xuyên thủng da lông cùng mỡ dày của những chiến thú này, xuyên thấu cơ thịt mạnh mẽ của bọn nó, xé rách xương khớp bọn nó, đem bọn nó hung hăng cắm trên mặt đất.

Kim Nha Hải Ly bị đánh trúng khàn giọng kêu đau, thân thể kịch liệt căng lên lay động.

Cơ Hạo thét dài một tiếng, hai tay vỗ một cái, bùn lầy xung quanh bắt tung tóe, mấy chục bàn tay to do bùn lầy ngưng tụ thành đem mũi tên nỏ hung hăng nhổ, trong máu văng khắp nơi mũi tên nỏ bị rút ra. Kim Nha Hải Ly bị thương liên tục kêu đau, thân thể kịch liệt run rẩy, vội vàng cõng chủ nhân mình chật vật chạy trốn.

Vừa mới bắt đầu vài bước đường, trong cơ thể bọn Kim Nha Hải Ly bị thương không ngừng phun ra lượng lớn máu tươi và thịt nát, bước chân rất lảo đảo. Nhưng sau vài bước đường, sinh mệnh lực khổng lồ của bọn nó bộc phát ra, vết thương cấp tốc mấp máy khép lại, tốc độ chạy của bọn nó càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã mang theo một dải hơi nước chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Chết tiệt, bắt lấy tiểu tử kia!” Kiền Đàm đứng ở đầu thuyền hoa chân múa tay rít gào: “Bắt lấy tiểu nữ nhân xinh đẹp kia, ta ra ba vạn ngọc tệ, ta muốn tiểu nữ nhân xinh đẹp kia!”

Cưỡi ở trên lưng Kim Nha Hải Ly, Cơ Hạo vốn không tính quan tâm Kiền Đàm, nhưng nghe được tiếng hắn kêu la, Cơ Hạo quay đầu, cách bảy tám dặm, nheo mắt hơi hướng Kiền Đàm ngắm, búng ngón tay ra, một đạo cuồng lôi to bằng vại nước mang theo liệt hỏa cuồn cuộn gào thét đập xuống.

Vịnh Ác Long phạm vi mấy vạn dặm đều ở dưới trận đồ bao trùm, ở trong phạm vi mấy vạn dặm này, mỗi tia mỗi luồng thiên địa nguyên khí lưu động đều bị Cơ Hạo nắm giữ trong lòng, hắn chỉ cần trả giá bé nhỏ không đáng kể đan nguyên pháp lực, đã có thể bộc phát ra pháp thuật thương tổn đáng sợ!

Ở trong phạm vi trận đồ bao trùm, Cơ Hạo có thể xưng là thần linh!

Uy lực cuồng lôi vượt qua Đại Vu đỉnh phong bình thường năm sáu lần hạ xuống, hung hăng nện ở trên thân Kiền Đàm. Giáp trụ xám xịt không bắt mắt trên người Kiền Đàm bùng lên một quầng huyết quang chói mắt, trong thời gian ngắn ít nhất có trên trăm đạo phòng ngự kết giới chủ động bùng nổ đem hắn bảo vệ bên trong.

Cuồng lôi nộ thiểm, ánh lửa mãnh liệt. Nhiệt độ cao đáng sợ nháy mắt hoá khí tất cả trong trăm trượng bên người Kiền Đàm.

Ba con thuyền nhỏ hóa thành khói mỏng tiêu tán, trên thuyền nhỏ năm mươi mấy chiến sĩ Già tộc hóa thành tro bụi, cả mảng lớn bùn lầy chợt biến mất, trên người sĩ quan phụ tá bên người Kiền Đàm cũng có phòng ngự kết giới chói mắt bộc phát ra, nhưng mười tầng phòng ngự kết giới mỏng manh ở dưới cuồng lôi oanh kích nháy mắt sụp đổ, sĩ quan phụ tá của Kiền Đàm, đồng thời cũng là thị vệ đội trưởng từ nhỏ cùng hắn lớn lên rêи ɾỉ một tiếng, ở trong lôi quang chợt hóa thành một đám tro tàn.

“Không!” Kiền Đàm kêu một tiếng, thống khổ quỳ rạp xuống… trong cái hố sâu tới mười trượng.

Một đạo cuồng lôi này của Cơ Hạo uy lực tuyệt đại, sau khi nháy mắt gϊếŧ mấy chục chiến sĩ Già tộc, còn đánh xuyên mặt nước sâu tới trăm trượng, ở trong nước bùn dưới nước đánh ra một cái ao hố hình tròn đường kính trăm trượng, sâu tới mười trượng.

Trong cái hố nhẵn mịn, nước bùn bị nhiệt độ cao đốt thành tinh thể bóng loáng như lưu ly. Kiền Đàm quỳ rạp xuống trong cái hố, qua thời gian ước chừng một hơi thở, nước bùn bùn lầy xung quanh gào thét trào xuống, lực đánh thật lớn đem Kiền Đàm hất lên, cuốn hắn trồi lên mặt nước.

“Xông lên, xử lý tiểu tử kia cho ta!” Thị vệ đội trưởng từ nhỏ cùng nhau lớn lên bị đánh chết, đây chính là tuyệt đối tâm phúc, cấp dưới đáng tin của Kiền Đàm, trái tim hắn đau đớn một trận, khàn cả giọng hướng cự hạm phía sau đi tới ra lệnh.

Trên đầu thuyền cao cao của một cự hạm dẫn đầu, một tướng lĩnh Ngu tộc thân khoác trọng giáp hơi cúi đầu nhìn thoáng qua Kiền Đàm, khinh thường cong khóe miệng cười lạnh lùng: “Kiền Đàm, chú ý thân phận của ngươi! Tuy ngươi là đường đệ của ta… Nhưng ngươi là tội nhân đã bị gia tộc trừng phạt, sung quân đến tiền tuyến hiệu lực! Nơi này, không tới lượt ngươi ra lệnh!”

Tướng lĩnh Ngu tộc vui sướиɠ khi người ta gặp họa ưỡn ngực, kiêu căng nói: “Ta, Kiền Phách, mới là thống lĩnh chí cao của chi quân đoàn gia tộc này! Ngươi chỉ là thiên nhân trưởng một đội thám báo nhỏ bé dưới trướng ta!”

Kiền Đàm thẹn quá hóa giận nhìn Kiền Phách, con mắt mi tâm dựng thẳng lóe lên một trận, thân hình lảo đảo bay lên, chật vật dừng ở xa xa một cái tiểu thuyền thượng.

Kiền Phách nheo mắt, lạnh lùng nhìn qua Kiền Đàm, chỉ vào phía trước lạnh lùng nói: “Ngay cả trinh sát cũng làm không tốt, ngươi thực sự khiến dòng họ tôn quý chúng ta mất mặt! Mang theo người của ngươi, đuổi theo kẻ địch, theo bọn chúng, tìm được doanh địa của chúng!”

Vịnh Ác Long địa thế phức tạp, thủy mạch rắc rối hỗn độn, cự hạm Kiền Phách quản lý ở trên sông lớn biển cả là vũ khí thủy chiến sắc bén, nhưng ở vịnh Ác Long đầy đất đều là đầm lầy với chỗ nước cạn, nếu không phải có trận pháp gia tăng sức nổi của cự hạm, những tên to lớn này thậm chí không có cách nào ở nơi đây tự do đi lại.

Tuy đem những cự hạm này chạy vào vịnh Ác Long, nhưng cự hạm tốc độ rất chậm, muốn đuổi kịp đám người Cơ Hạo, còn phải dựa vào thuyền nhỏ của Kiền Đàm.

Kiền Đàm nghiến răng đồng ý một tiếng, đem thuyền nhỏ cùng nhân mã thủ hạ của mình lưu lại tụ tập với nhau, thúc giục trận pháp ở đuôi thuyền nhỏ, mở hết tốc độ hướng phương hướng Cơ Hạo dẫn người chạy trốn đuổi theo. Chỗ đuôi những con thuyền nhỏ này sáng lên loá mắt, nhấc lên ngọn sóng cao mười mấy trượng, thuyền nhỏ giống như tuấn mã, rất nhanh dán mặt nước lao nhanh về phía trước.

“Huyết Nguyệt vĩ đại chí cao, để những phế vật kia chết ở chỗ này đi!” Kiền Phách lẩm bẩm cầu nguyện: “Hắn chết rồi, xếp hạng kế thừa thuận vị của ta liền có thể tăng lên một vị trí. Bao nhiêu huynh đệ hy vọng hắn chết ở chỗ này!”

Mấy vị tướng lĩnh Ngu tộc phía sau Kiền Phách ánh mắt lóe lên, như có chút đăm chiêu hướng bóng lưng Kiền Đàm phía trước nhìn tới.

Cơ Hạo dẫn người chạy về doanh trại trên ngọn núi nhỏ, trên ngọn núi nhỏ kéo dài mấy chục dặm, mặt ngoài núi đá các nơi đồng thời sáng lên phù văn loá mắt. Trận pháp bố trí ở quanh núi nhỏ phát động, vũng bùn, đầm lầy xung quanh kịch liệt chớp lên, từng cây cột đá thô to từ trong đầm lầy dâng lên, một đám kịch độc chướng khí đủ mọi màu sắc từ trong đầm lầy dâng trào ra, nháy mắt đem không gian phạm vi mấy trăm dặm triệt để phong tỏa.

Trận pháp vừa mới phát động không bao lâu, thuyền nhỏ của Kiền Đàm liền chạy tới.

Sau nửa canh giờ, cự hạm chậm rãi xé rách khói độc, chậm rãi tới gần doanh trại. Theo mệnh lệnh của Kiền Phách, cự hạm tụm năm tụm ba tách ra, đem doanh trại chỗ Cơ Hạo bao vây nhiều vòng.