Vu Thần Kỷ

Chương 305: Kinh sợ

“Bảo bối này… Đinh Đầu Thất Tiễn Thư!” Vũ Dư đạo nhân dừng giảng đạo, thu các loại dị tượng, cười ha ha nhìn Thái Ti còn buồn ngủ.

Phong Hành, Vũ Mục trốn rất xa, tận khả năng rời xa Thái Ti thằng cha không đáng tin này. Đinh Đầu Thất Tiễn Thư loại vu chú trọng bảo quỷ dị này, ai cũng không muốn mình ù ù cạc cạc trúng một mũi tên, ai biết có hậu hoạn gì chứ?

Cơ Hạo đem 《 Vũ Dư trận giải 》 vỗ một cái, quyển sách màu tím hóa thành một ánh sáng màu tím nhập vào lòng bàn tay trái của hắn, hóa thành một mảng đạo văn màu tím nhạt khắc ở trong lòng bàn tay. Cơ Hạo liền cảm thấy, lòng bàn tay hắn tựa như có thêm một lỗ thủng vô hình, thiên địa nguyên khí không ngừng xuyên thấu qua lỗ thủng này bị hút vào trong cơ thể, hắn và thiên địa tự nhiên câu thông đột nhiên rõ ràng hơn không chỉ gấp trăm lần.

“Đa tạ sư tôn!” Cơ Hạo nghiêm nghị hướng Vũ Dư đạo nhân chắp tay hành một lễ.

“Không cần đa lễ!” Vũ Dư đạo nhân tùy ý phất phất tay, cười nói: “Vi sư không thích đệ tử giữ lễ tiết. Đừng học theo đám đồ đệ của nhị sư bá ngươi, mỗi đứa cả ngày nghiêm trang… Hắc, trái lại giống như bọn hắn là trưởng bối của vi sư.”

Cơ Hạo mỉm cười không nói, các đệ tử của nhị sư huynh của Vũ Dư đạo nhân, nghĩ đến những cái tên đó, trong lòng Cơ Hạo liền sợ hãi từng đợt.

“A thúc, ăn thịt đi!” Man Man nhảy nhót chạy tới, đem một miếng thịt bụng cá béo nhất to nhất đưa cho Vũ Dư đạo nhân. Vừa rồi nàng nhìn thấy Vũ Dư đạo nhân đang hướng Cơ Hạo truyền đạo, cũng rất nhu thuận chưa từng đến quấy rầy hai người, hiện tại thấy Vũ Dư đạo nhân thu pháp tướng, nàng vội vàng ghé lên.

“Ngươi nha đầu này quả thật cũng thú vị.” Vũ Dư đạo nhân cười vỗ vỗ đầu Man Man, nhìn nhìn hai thanh đại chuỳ nàng đặt ở xa xa, không khỏi nhe răng trợn mắt lắc lắc đầu: “Chùy kia của ngươi, cầm qua đây. Bần đạo nhìn những thiên tài địa bảo bị giày xéo thành cái dạng này, cả người liền khó chịu!”

Nhìn Vũ Dư đạo nhân mặt đầy sự rối rắm, Cơ Hạo đột nhiên muốn cất tiếng cười to. Chẳng lẽ, Vũ Dư đạo nhân còn có bệnh cưỡng bách sao? Nhìn thấy tài liệu tốt bị chà đạp liền khó chịu, loại thói quen tốt này, quả thực quá tốt rồi!

Man Man vội vàng chạy qua, đem hai thanh đại chuỳ cầm tới. Vừa rồi nàng chính là nhìn thấy, Vũ Dư đạo nhân đem ba món Vu Đế vu bảo đều cấp tố bản quy nguyên, luyện mới lại thành Kim Ô Liệt Diễm Bào trên người Cơ Hạo!

So với ba món vu bảo ban đầu Cơ Hạo căn bản không thể sử dụng, hiện tại Kim Ô Liệt Diễm Bào không chỉ có công hiệu cường đại, hơn nữa xa hoa đẹp đẽ vô cùng, Man Man đã sớm thấy mà thèm.

“Hắc, Cơ Hạo, ngươi xem xem, ngươi xem xem, chùy này thủ pháp quả thực là nhìn thấy ghê người, quả thực là táng tận thiên lương!”

Vũ Dư đạo nhân cau mày thở dài: “Địa Hỏa Thần Thiết, Dung Nham Thiên Kim tốt đẹp. Còn có một trăm lẻ sáu loại tiên thiên thần tài khác, lại là dựa theo con đường Đại Vu, mạnh mẽ xếp lên từng tầng một! Nhưng ở trong Đại Vu, thủ pháp này coi như không tồi, các loại tài liệu rèn tỉ mỉ rắn chắc, trong đại chuỳ đắp một vạn hai ngàn chín trăm sáu mươi tầng phù văn…”

Ngón tay điểm một cái, hai thanh đại chuỳ của Man Man ầm ầm vỡ vụn, toàn bộ phù văn đều hóa thành hỏa diễm lực nguyên thủy nhất tan vào trong tài liệu phân rã.

Cơ Hạo, Man Man, còn có Thiếu Ti lặng yên đi tới, đều đắm chìm ở trong thủ đoạn luyện khí vô cùng kì diệu của Vũ Dư đạo nhân. Bọn họ nhìn chằm chằm mỗi một động tác của ngón tay Vũ Dư đạo nhân, bị động tác tựa như thiên thành đó hấp dẫn thật sâu.

Thái Ti nghiến răng, nheo mắt, run rẩy đứng ở chỗ cách người cỏ trên tế đàn chỉ xa có sáu thước, kéo cây cung nhỏ, nhẹ nhàng bắn bảy mũi tên. Một phen này hắn cuối cùng chưa thất thủ, bảy mũi tên thế mà đồng loạt cắm ở trên ngực người cỏ.

Xa xa, trong đại doanh dị tộc, Câu Tú nằm ở trên một cái giường mềm hoa mỹ uể oải nghiêng đầu, ở dưới sự hầu hạ của mấy thị nữ mỹ mạo, gian nan uống một chén thuốc xuống, lại ăn vào mấy viên đan dược đại dược sư Tu tộc tỉ mỉ điều phối.

“Cũng không biết làm sao, cả người chẳng còn sức.” Câu Tú thấp giọng nói: “Ngoài ra, cái khác trái lại vẫn ổn, ngươi xem vết thương ngày hôm qua này, cũng không chảy máu nữa.”

Giơ lên tay trái, Câu Tú cau mày nhìn ngón tay gãy đứt. Tuy vết thương không chảy máu, nhưng nàng dùng đan dược cường lực chi gãy trọng sinh, ngón tay cụt lại chưa sinh trưởng ra.

Ngu triều lãnh địa rộng lớn, ở dưới sự quản lý tỉ mỉ của Ngu tộc, trong lãnh địa Ngu triều hàng năm đều có lượng linh dược khổng lồ ngàn năm, vạn năm thậm chí nhiều năm hơn sản xuất. Làm ý nguyện giai tầng thống trị cao nhất của Ngu triều, trên người Câu Tú, tự nhiên không thể thiếu mấy viên đan dược cứu mạng dùng tuyệt phẩm linh dược vạn năm luyện chế thành.

Nàng ăn vào, là cực phẩm đan dược như vậy.

Nhưng trên vết thương cụt ngón không có bất cứ điều gì khác thường, vết thương không thấy bất cứ chuyển biến tốt nào, viên thuốc vừa mới ăn vào, thật giống ném vào rãnh nước ven đường, một chút động tĩnh cũng không có.

Đế Sát đứng ở bên giường mềm của Câu Tú, cau mày nhìn vết thương quái dị màu máu rõ ràng trên tay Câu Tú: “Đã tra rõ một phen, các thị nữ, cận vệ bên cạnh ngươi, đều bị nghiêm mật tra xét một lần, trên người bọn họ cũng không có môi giới vu chú.”

Hắn trầm thấp nói: “Cẩn thận ngẫm lại, ngươi gần đây không cẩn thận, quên cái gì hay không? Ví dụ như nói tóc rụng? Hoặc là thứ khác? Thực lực cá nhân của ngươi so với ta còn mạnh hơn, có thể tạo thành thương tổn nghiêm trọng, quỷ dị như vậy đối với ngươi, cần phải lợi dụng máu, nước bọt, lông trên thân ngươi hoặc là vật phẩm bên người của ngươi, mới có khả năng dùng vu chú thương tổn đến ngươi.”

“Không có!” Câu Tú rất nghiêm túc nhìn Đế Sát: “Đế Sát, ngươi luôn luôn lui tới ở Nam Hoang, cho nên ngươi còn có thể đem tóc rụng, lông cơ thể hoặc là máu sau khi bị thương để lại Nam Hoang bị kẻ địch thu thập được. Mà ta luôn luôn ở Lương Chử, sinh hoạt hằng ngày của ta đều có chuyên gia xử lý, cho dù là chén rượu, bát đĩa ta từng dùng đều sẽ dùng thần thuật chuyên môn tẩy trừ, ta…”

Còn chưa dứt lời, Câu Tú đột nhiên sắc mặt trắng bệch, ba con mắt ‘soạt’ một cái biến thành màu trắng tím.

‘Phốc phốc phốc phốc phốc’, sau liên tục vài tiếng vang, áo ngực Câu Tú không chút sứt mẻ, nhưng trên bộ ngực nhẵn nhụi trắng như tuyết của nàng, bảy vết thương hình tròn đại khái chỉ sâu nửa tấc bỗng dưng toát ra, cả đống máu phun ra, rất nhanh đã đem áo ngực của nàng cùng giường mềm đồ ngủ nhuộm một mảng đỏ tươi.

“Ta!” Câu Tú gian nan vươn tay, hướng Đế Sát túm lấy. Nàng chỉ cảm thấy toàn bộ nội tạng trong ngực mình đều như bị vạn tiễn xuyên tâm, linh hồn của nàng cũng thiếu chút nữa vỡ nát ở trong một đợt công kích. Thống khổ chưa bao giờ thể nghiệm bao phủ linh hồn và thân thể của nàng, Câu Tú tuyệt vọng rú thảm một tiếng: “Đế Sát… Cứu… Cứu ta!”

Đế Sát thất kinh túm chặt bàn tay Câu Tú, hắn không kịp cảm nhận bàn tay nhỏ nhẵn nhụi cùng nõn nà này, mà là khàn cả giọng hét lên: “Người đâu, người đâu! Mau, đem toàn bộ đại chú sư tinh thông vu chú mời hết đến! Mau, mau!”

Đế Sát nhảy dựng lên rống giận: “Rốt cuộc là ai? Dùng thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy? Ta nhất định phải gϊếŧ hắn, ta nhất định!”

“Phế vật, một đám phế vật, một chút tin tức cũng chưa tìm hiểu ra sao? Một chút tin tức cũng chưa có sao? Là ai phụ trách tình báo? Chém!”