Ba đợt sóng máu quay cuồng ập tới. Cơ Hạo nghiến răng nhảy lên, đang muốn thi thuật ngăn cản, lại nhìn thấy Thái Ti đứng dậy.
Thái Ti khô gầy mang theo nụ cười quái dị, trong con mắt không có chút hào quang, mơ hồ có thể nhìn thấy vài cái phù văn tối nghĩa không có hào quang ẩn hiện. Hắn giơ hai tay, cốt trượng trong tay nhoáng lên một cái, đỉnh đầu hắn phun ra một luồng khí đen, ngưng tụ thành một bức tượng đầu ác quỷ ảm đạm theo gió lay động.
“Vạn vật đều về U Minh. U Minh là bản, U Minh là căn, U Minh chính là nơi yên giấc.” Thái Ti thấp giọng lẩm bẩm, ngón tay nhanh chóng múa may ở trước ngực. Đầu ngón tay hắn kéo theo khói đen tinh tế, nhanh chóng phác họa ra mấy chục phù văn quái dị.
‘Vù’ một cái, khói đen ngưng tụ thành phù văn bay về phía trước, trong chớp mắt đã va chạm với sóng máu dâng trào mà đến.
Sóng máu thanh thế to lớn ầm ầm sụp xuống, huyết tương dinh dính màu đen nổ thành khói đen đầy trời, nhanh chóng bị hút vào phù văn Thái Ti tế ra. Thân thể Thái Ti hơi lay động một cái, lực lượng kỳ dị nào đó trong sóng máu bị hắn hấp thu, thân thể khô quắt của hắn thế mà lại đầy đặn thêm một chút.
Cơ Hạo nhìn thấy rõ ràng, lực lượng tuyệt đối chất chứa trong sóng máu, có thể thoải mái nghiền chết trên vạn gã Thái Ti!
Chỉ thân thể khô gầy nhỏ bé đó của Thái Ti hiện tại, ba đợt sóng máu một khi nện xuống nháy mắt có thể đem hắn nghiền chết.
Nhưng sóng máu như một cánh rừng rậm nguyên thủy kéo dài vạn dặm, lực lượng của Thái Ti giống như một que diêm thật nhỏ, rừng rậm tất nhiên rộng lớn khôn cùng, nhưng lửa của một que diêm, đủ để điểm hỏa một vụ cháy lớn trong rừng rậm, làm cho cả rừng rậm hoàn toàn bị diệt.
Cái này không phải vấn đề lực lượng mạnh yếu, mà là vấn đề thuộc tính lực lượng cùng với pháp tắc sâu hơn.
Mi tâm Cơ Hạo tử khí bốc lên, tử phủ kim đan chậm rãi xoay tròn. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, khi sóng máu dâng trào đến, một vùng thiên địa này tựa như cũng đang mơ hồ bài xích lực lượng trong sóng máu.
Ngược lại là phù văn của Thái Ti vừa ra, trong một vùng thiên địa này, có một loại lực lượng cực kỳ bổn nguyên chủ động phụ gia ở trên phù văn của Thái Ti, phối hợp Thái Ti đánh tan sóng máu, cắn nuốt năng lượng trong sóng máu.
Phù văn màu đen xông lên trời cao, phù văn màu đen thể tích so với lúc mới sinh lớn mạnh hơn mấy vạn lần hóa thành từng mũi tên màu đen, gào thét lướt qua trên không sơn cốc, hung hăng chui vào trong bản đội Đế Sát quân đoàn đang tiếp nhận mưa tên rửa tội.
“U Minh chính là…” Thái Ti hung hăng nghiến răng một cái, từ trong khe răng hộc ra một chữ lãnh khốc vô tình: “Chết!”
Từng mảng lớn phù văn màu đen nổ tung, nổ tung ngay tại trong bản đội chỉnh tề của Đế Sát quân đoàn, sương khói màu đen quét ngang bốn phương, nơi đi qua, vô luận là tinh anh Ngu tộc, chiến sĩ Già tộc hay là các phó binh, nô ɭệ kia, giáp trụ trên thân bọn hắn đều ở trong khói đen cấp tốc tiều tụy mục nát, thân thể bọn hắn cũng nhanh chóng mất nước khô quắt.
Bọn hắn giống như trong thời gian ngắn đã trải qua mấy vạn năm thời gian rửa tội, từ người sống sờ sờ tươi mọng nước, biến thành thây khô quắt.
Một đòn của Thái Ti, mượn dùng lực lượng làn sóng máu Đế Sát nhấc lên, ước chừng xử lý hơn hai trăm chiến sĩ Ngu tộc, gϊếŧ chết hơn ba ngàn chiến sĩ Già tộc, phó binh cùng nô ɭệ khác khoảng cách hơi xa, ngược lại chỉ chết mấy trăm người.
“Làm đẹp lắm!” Cơ Hạo hưng phấn vung cánh tay, hướng tới Đế Sát đứng ở trên thần tháp rống lớn: “Đế Sát! Là ta xử lý đệ đệ của ngươi! Muốn gϊếŧ ta? Thì tự mình đến đây đi!”
Hít sâu một hơi, Cơ Hạo lớn tiếng cười nói: “Có hai lần, có những sát thủ thân thể có thể hòa hợp một thể với cái bóng tới gϊếŧ ta. Là ngươi thuê thích khách sao? Đáng tiếc, bọn hắn chưa thể gϊếŧ ta, ngược lại đều bị ta xử lý!”
Tiếng Cơ Hạo rống to truyền khắp trăm dặm, sĩ khí của Đế Sát quân đoàn chợt hạ thấp cực điểm.
Thời điểm bị trùng khôi của Khương Trảo xông vào, gϊếŧ chết lượng lớn đồng nghiệp, chiến sĩ của Đế Sát quân đoàn không đem điều này để trong lòng. Chiến tranh, chung quy phải có người chết, đám thường bị binh của Đế Sát quân đoàn đối với điều này có giác ngộ rất sâu.
Khi tiễn thủ được Đại Phong Tiêu quản hạt dùng mưa tên tập kích, không ngừng có người bị mưa tên đánh cho như cái sàng, sĩ khí của Đế Sát quân đoàn ngược lại có sự tăng lên. Mũi tên của kẻ địch, kẻ địch tiến công, ngược lại đã kích phát ý chí chiến đấu của chiến sĩ dưới trướng Đế Sát.
Nhưng sau khi Cơ Hạo đột nhiên vạch trần thù riêng của mình cùng Đế Sát, hơn nữa chỉ ra chuyện Đế Sát thế mà vận dụng thích khách ám sát Cơ Hạo lại không thu được gì mà quay về, ý chí chiến đấu tiếp tục tác chiến của các chiến sĩ Ngu tộc, Già tộc chợt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Đệ đệ của Đế Sát tướng quân bị người ta gϊếŧ? Hắn lại không thể báo thù cho đệ đệ mình? Thật sự là kẻ vô năng!”
“Cũng không phải sao? Chúng ta ở dưới trướng tướng lĩnh phế vật như thế thật đúng là xui xẻo, hắn không có khả năng dẫn theo chúng ta thắng lợi!”
“Có thể đem thân thể dung nhập cái bóng? Đế Sát tướng quân mời người của Ảnh Ma ra tay sao? Nhưng thích khách Ảnh Ma sao có thể thất thủ? Chẳng lẽ là Đế Sát tướng quân không nỡ chi ra giá quá cao, mời đều là thích khách dự bị nhỏ yếu nhất trong Ảnh Ma?”
“Một tướng quân không nỡ tiêu tiền tiến hành gia tộc báo thù cho đệ đệ mình! Huyết Nguyệt vĩ đại tại thượng, chúng ta không có tiền đồ nữa.”
Một số thanh niên Ngu tộc xuất thân Đế Thích nhất tộc cùng Đế thị hào tộc, thậm chí trực tiếp mang theo hộ vệ của mình rút lui về phía sau. Bọn họ phẫn nộ nhìn Đế Sát, bày ra một tư thế ta chính là không phục tùng mệnh lệnh của ngươi nữa!
Sắc mặt Đế Sát chợt biến thành một mảng xanh mét.
Hắn biết một số quy tắc ngầm của Ngu tộc, hắn càng biết Huyết Nguyệt quân đoàn do con em tinh anh các đại gia tộc tạo thành quân đoàn như vậy khó khống chế bao nhiêu. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, lúc này còn đang giao chiến, Cơ Hạo chỉ là rống lớn nói một phen, thế mà đã dao động lòng quân của hắn!
Ngu tộc vinh dự, Ngu tộc kiêu ngạo, Ngu tộc… quy tắc ngầm khó hiểu!
Đế Sát tức giận đến mắt xám ngắt. Hắn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, đột nhiên rút bội kiếm, hung hăng hướng về phía ngực mình đâm một kiếm. Trường kiếm từ ngực phải đâm xuyên vào, từ sau lưng đâm ra, máu tươi theo rãnh máu trên lưỡi kếm giống như suối phun phun ra.
“Huyết Nguyệt vĩ đại chí cao làm chứng, ta, Đế Sát, thành viên Đế thị gia tộc vĩ đại, ta sẽ dùng quân công rửa sạch sự sỉ nhục của ta! Những chuyện bọn sinh vật dân bản xứ ti tiện này làm đối với đệ đệ của ta, ta sẽ hồi báo cho bọn hắn gấp trăm vạn lần!”
Đế Sát mắt đỏ bừng lớn tiếng quát: “Sinh vật dân bản xứ ti tiện vô sỉ, trong khoảng thời gian này, ta đang chỉnh đốn quân đoàn, không có thời gian đi tìm ngươi tính sổ… Nhưng ngươi nếu tới trước mặt của ta, ta nhất định sẽ tự tay chém gϊếŧ ngươi, đem đầu ngươi chế thành chén rượu mang theo bên người. Ta còn muốn, gϊếŧ chết một trăm vạn tộc nhân của ngươi tuẫn táng cho đệ đệ ta!”
Máu tươi phun trào, Đế Sát hướng chiến sĩ Ngu tộc xung quanh lớn tiếng quát: “Đế Sát ta, nguyện tử chiến! Các ngươi thì sao?”
Rất kỳ quái, các chiến sĩ Ngu tộc này đột nhiên trở nên chiến ý cao vυ't, bọn hắn lần lượt rút ra binh khí ngửa mặt lên trời rống to.
Sĩ khí nhanh chóng tiêu tán, thế mà lại lấy loại phương thức khó hiểu này cấp tốc tăng vọt. Đoàn người Cơ Hạo ngơ ngác nhìn Đế Sát biểu diễn, hoàn toàn không biết trong đầu lũ dị tộc này đang nghĩ cái gì nữa!
Tiếng kèn cao vυ't từ xa xa truyền đến, phía đông, phía tây, thậm chí là đường lui của Đế Sát quân đoàn, cũng chính là phía bắc, đồng thời có đồ đằng chiến kỳ tung bay cao cao.
Quân đội Tự Văn Mệnh điều động đã đến, đã từ bốn phía cùng vây lại.