Vu Thần Kỷ

Chương 267: Ấp trứng

Chạy, chạy mau, dùng tốc độ nhanh nhất chạy.

Sau đó, một phiến đá lớn màu máu phía trước đột ngột xuất hiện, đám người Cơ Hạo chợt thả chậm tốc độ.

“Lang Phi, dẫn người chạy!” Cơ Hạo giơ lên hắc thạch trường đao, trên lưỡi đao một mảng ánh lửa chói mắt.

Phía sau, hơn hai trăm con Kiếm Phong Tri Chu gào thét từ trong sơn cốc trào ra, giống như một mảng sóng triều kim loại lóng lánh hàn quang, nhanh chóng hướng bốn phía trải ra. Không bao lâu, Kiếm Phong Tri Chu đã xếp thành hàng ngang rộng vài dặm, bước cái chân mảnh khảnh, không ngừng hướng đám người Cơ Hạo tới gần.

Một con Kiếm Phong Tri Chu chính giữa hình thể tỏ ra đặc biệt nhỏ nhắn, nhưng phù văn khắc nổi trên vỏ ngoài nhiều và phức tạp hơn, trong mắt kép được khảm đá quý màu đen đặc biệt thâm thúy đột nhiên ngẩng đầu lên. Nó mở mồm phát ra tiếng kêu to bén nhọn, từng đợt năng lượng dao động mạnh mẽ không ngừng từ trong cơ thể nó khuếch tán ra.

‘Ông’, ‘Ông’, ‘Ông’!

Phiến đá kịch liệt run rẩy, trong không khí bộc phát ra vô số đốm lửa điện nho nhỏ, Cơ Hạo nhìn thấy vô số cát bụi thật nhỏ trên mặt đất dần dần bay lên, không khí đang chấn động, không khí bị điện ly, sức đẩy điện trường cường đại khiến cát bụi, viên đá thật nhỏ bay lên. Qua thời gian hai nhịp thở, thậm chí có cả tảng đá mấy người ôm cũng thong thả rời mặt đất bay lên.

Trong cơ thể con Kiếm Phong Tri Chu này phun ra một mảng ánh sáng màu máu, trong huyết quang một con mắt dựng thẳng lạnh lẽo, uy nghiêm phun ra vô số luồng u quang nhỏ bé hướng bốn phía quét qua. Không khí xung quanh phiến đá kịch liệt chấn động, từng đám mây mù màu đen nhàn nhạt không ngừng vỡ ra, lộ ra học đồ Vu điện mượn dùng kỳ phiên ẩn thân ở trong không khí.

Tổng cộng năm sáu mươi học đồ Vu điện hoảng sợ nhìn thân hình mình đột nhiên hiển lộ, không biết làm sao liều mạng vẫy kỳ phiên.

Cơ Hạo mở to mắt nhìn. Trong bí điển Vu điện từng có ghi lại, trong con rối chiến đấu của Ngu tộc, có một loại con rối giá trị chế tạo cực kỳ cao, có thể phóng thích một loại pháp thuật cường đại được Ngu tộc xưng là ‘Thiên Tứ Thần Thuật’.

Loại Thiên Tứ Thần Thuật này đối với các loại vu pháp vu thuật Vu điện truyền lưu đều có hiệu lực khắc chế rất mạnh. Vu trận mai phục hoặc là vu pháp cạm bẫy bình thường, ở trước loại Thiên Tứ Thần Thuật này căn bản không thể che dấu.

Nhưng loại con rối chiến đấu này giá trị chế tạo cực cao, trừ phi là con em đích hệ cực kỳ có thân phận trong quý tộc Ngu tộc, nếu không bọn họ căn bản không trả nổi cái giá tạo ra một con rối chiến đấu như vậy cho bản thân.

Phía sau mấy trăm con Kiếm Phong Tri Chu truyền đến tiếng cười vui vẻ ngông cuồng của một thanh niên Ngu tộc: “Thế mà có mai phục? Các ngươi đều phải cảm kích ta, là ta hao hết toàn bộ tích tụ, mua con rối ‘Thiên Nhãn’ này. Bằng không, chúng ta đã cắm đầu xông vào vòng mai phục rồi.”

“Các ngươi nợ ta một cái mạng, nhớ kỹ, các ngươi nợ ta một cái mạng!” Chủ nhân con rối Thiên Nhãn này hưng phấn mà rống to: “Dựa theo quy củ, quân công chém gϊếŧ những người này, ta hẳn là chiếm phần lớn!”

Thanh niên Ngu tộc khác như vừa mới ăn một bãi cứt trâu lớn, sắc mặt mỗi người khó coi tới cực điểm.

Bọn hắn tức giận nhìn đám người Cơ Hạo, đều lớn tiếng mắng.

“Khốn kiếp, các ngươi thế mà mai phục người ở đây?”

“Dân bản xứ ti tiện chết tiệt. Các ngươi quá giảo hoạt! Nhưng các ngươi không thể mai phục thêm mấy người sao? Chút người như vậy, căn bản không đủ chúng ta phân phối công lao!”

“Các ngươi chết chắc rồi, sinh vật ti tiện chưa khai hóa à, các ngươi chết chắc rồi! Các ngươi đã đều bị chúng ta phát hiện, các ngươi nhất định phải chết!”

Các thanh niên Ngu tộc hô to gọi nhỏ mở miệng uy hϊếp đám người Cơ Hạo, ở dưới mấy vạn phó binh và nô ɭệ chiến sĩ vây quanh, bọn hắn nhanh chóng chạy ra khỏi sơn cốc hẹp, xâm nhập khu vực phiến đá cực lớn

Có mấy thanh niên Ngu tộc cẩn thận, hoặc là nói nhát gan lấy ra ngọc phù tạo hình kỳ lạ, dùng sức ném mạnh xuống đất. Ngọc phù nổ tung, hóa thành từng vầng sáng chói mắt hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra. Vô số phù văn nhỏ bé ở trong những vầng sáng này lóe lên, nơi đi qua mặt đất bị thiêu đốt một mảng cháy khét, như bị dòng điện mạnh mẽ càn quét qua.

Trên phiến đá lớn cũng không có bất cứ phù văn cấm chế nào, nếu có, các phù văn dò xét Ngu tộc bí chế kia sau khi đảo qua, khẳng định có thể xúc động phù văn cấm chế, tạo thành các loại quang ảnh, động tĩnh kỳ dị.

Nhưng trừ học đồ Vu điện mượn dùng lực lượng kỳ phiên giấu ở trong hư không bốn phía, Khương Trảo cũng không bố trí bất cứ phù văn nào ở trên phiến đá.

Các thanh niên Ngu tộc cẩn thận hướng bốn phía nhìn quanh một trận, mắt thấy trên phiến đá chưa có bất cứ biến hóa nào, bọn họ nhất thời hưng phấn hẳn lên, một đám vô cùng ngông cuồng hướng Cơ Hạo lớn tiếng hò hét: “Tự đầu hàng đi. Dân bản xứ ti tiện, chúng ta có thể cho ngươi được chết thoải mái một chút!”

“Hai vị tiểu thư mỹ lệ, vẫn là ngoan ngoãn quỳ dưới đất khẩn cầu chúng ta thương hại đi. Ta không muốn làm hỏng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của các ngươi!”

“Này, này, thương lượng một chút đi, nữ nhân áo trắng kia, ta nhìn trúng nàng. Ta bỏ hai trăm ngọc tệ, ta muốn nàng!”

“Khốn kiếp, nữ nô xinh đẹp như vậy, ở Lương Chử ít nhất giá trị năm trăm ngọc tệ! Ta cũng muốn nàng, công bình một chút, ai trả giá cao thì của người đó!”

“Ta muốn giáp trụ trên thân tiểu tử này! Thúc phụ ta là sĩ quan phụ tá dưới trướng Đế Sát tướng quân, các ngươi ai dám tranh với ta?”

Còn chưa thắng lợi, đám thanh niên Ngu tộc kiêu ngạo này đã đem bọn Cơ Hạo coi là vật trong bàn tay mình, không kiêng nể gì bắt đầu phân phối bọn họ cùng quyền sở hữu trang bị trên người bọn họ.

Lang Phi dẫn người, kéo tộc nhân Thanh Lang bộ tiếp tục chạy về phía trước. Hắn thỉnh thoảng lo lắng quay đầu nhìn xung quanh một cái, nhưng khi hắn nhìn thấy đám người Cơ Hạo dừng bước, hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

“Các ngươi, làm gì? Người mai phục, đã bị phát hiện!”

Lang Phi khàn cả giọng thét chói tai, hắn dùng sức vung đôi tay, muốn hô bọn Cơ Hạo tiếp tục chạy.

Cơ Hạo cười lắc lắc đầu. Hắn hít sâu một hơi, hướng các thanh niên Ngu tộc vênh váo tự đắc dựng lên một ngón giữa, sau đó hai tay kết ấn, mặt ngoài trọng giáp trên người lưu chuyển sóng nước, cả mảng lớn Nhâm Thủy Tinh Hoa phun trào ra, hóa thành một màn nước đường kính mấy trượng, đem đám sáu người bản thân tính cả đại hổ Thái Ti cưỡi cùng nhau bao phủ ở bên trong.

“Man Man, lấy ra bảo bối a ba ngươi đưa, khu trục nguyền rủa cho chúng ta đi.” Cơ Hạo thản nhiên nói: “Một đường này giày vò hỏng mất rồi.”

Man Man cười ra tiếng, lấy ra một cây đèn đồng xanh tinh xảo to bằng nắm tay, trên ngọn đèn một điểm ánh lửa đỏ rực bùng nổ, hóa thành một mảng hồng quang mờ mịt đem đoàn người bao phủ ở trong.

Phiến đá dưới chân mọi người đột nhiên nhẹ nhàng chấn động lên, trên phiến đá nứt ra vô số khe hở nhỏ bé, trứng trùng to nhỏ rậm rạp nhiều đếm không xuể, màu sắc rực rỡ từ trong lòng đất bay ra. Những quả trứng trùng vốn như tảng đá, không có một chút sinh mệnh dao động nào vừa mới bay ra, đã chợt tản mát ra năng lượng sinh mệnh cường đại kinh người.

Tiếng ‘rắc rắc’ không dứt bên tai, ở trong ánh mắt hoảng sợ, tuyệt vọng của những thanh niên Ngu tộc kia cùng thủ hạ của bọn hắn, toàn bộ trứng trùng đồng thời nổ tung, vô số sâu bọ to nhỏ, bộ dạng dữ tợn đáng ghê tởm từ trong trứng trùng thét chói tai nở ra.

‘Roạt’ một cái, phiến đá phạm vi mười mấy dặm bị sâu bọ dày tới ba trăm trượng triệt để bao phủ.