Vu Thần Kỷ

Chương 175: Công địch

“Khốn… Khốn kiếp!”

Khương Dũng hộc cả ngụm máu lớn, Đại Vu tinh huyết hùng tráng như rồng, mấy vạn học đồ trên quảng trường đều nghe được trong cơ thể hắn truyền ra tiếng vang lớn ‘Vù vù’, đó là thanh âm khí huyết ở trong mạch máu cấp tốc dâng trào phát ra.

Nắm tay Cơ Hạo lõm toàn bộ vào gương mặt Khương Dũng, ở trên mặt hắn đánh ra một cái lỗ thủng hãm sâu. Nhưng theo Khương Dũng lớn tiếng mắng, vết thương lõm xuống cấp tốc khép lại, ngắn ngủn hai nhịp thở mặt Khương Dũng đã khôi phục như lúc ban đầu.

Hai tay chống mặt đất, thân thể giống như châu chấu nhảy dựng lên cao hơn trăm trượng, đôi mắt Khương Dũng lửa giận hừng hực, hai tay vươn ra vẽ một đường cong sắc bén, lăng không hướng Cơ Hạo vồ tới.

Phía sau Khương Dũng ánh lửa đỏ rực chói mắt, trong mảng lớn ánh lửa một đôi cánh chim dài nhỏ mượt mà mở ra, cánh chim kịch liệt chấn động, thân thể hùng tráng mang theo một luồng tàn ảnh dày đặc bay vồ xuống.

“Tất Phương Thần Dực!” Cơ Hạo cười lạnh lùng, nhanh chóng nhớ tới các tin tức một thiên phú thần thông này của Tất Phương bộ.

Kim Ô bộ bất đắc dĩ, trở thành phụ thuộc Tất Phương bộ hơn vạn năm, trong năm tháng dài đằng đẵng, Kim Ô bộ đối với các vu pháp bí thuật của Tất Phương bộ đều dò xét rõ ràng rành mạch. Tất Phương Thần Dực phi hành tuyệt tích, tốc độ cực nhanh, một khi phối hợp chiến kỹ thi triển ra cương mãnh sắc bén rất khó ngăn cản.

Nhưng Tất Phương Thần Dực quá mức cương mãnh dữ dằn, trên xê dịch biến hóa linh hoạt thì thua xa Lưu Quang Hỏa Dực.

Nhưng Cơ Hạo cũng không chuẩn bị né tránh, vẻn vẹn một đứa nhỏ Tất Phương bộ vừa mới đột phá cảnh giới Đại Vu mà thôi, còn chưa đủ tư cách ép hắn né tránh.

Nhìn Khương Dũng vồ nhanh xuống vẻ mặt nộ khí đằng đằng, Cơ Hạo cười to ‘ha ha’, trong cơ thể nhìn như gầy yếu khí huyết mạnh mẽ bắt đầu dao động ‘Rầm rầm’, hai cánh tay chợt bành trướng đến to gấp ba bình thường.

“Cút cho ta!” Nhìn cũng không nhìn Khương Dũng một cái, Cơ Hạo thuần túy dựa vào trực giác chiến đấu, một cú đấm hung hăng đánh chéo về phía bầu trời.

Nắm đấm của Khương Dũng va chạm đúng ở trên nắm tay Cơ Hạo, toàn bộ học đồ ở đây đều nghe được một tiếng nổ đáng sợ. Nắm đấm Khương Dũng giống như trứng gà vỡ vụn, máu thịt bay tứ tung, xương vụn văng khắp nơi, mảng lớn máu tươi nóng hầm hập phun ra, rơi xuống đất phát ra tiếng ‘xèo xèo’ chói tai.

Tinh huyết Đại Vu trầm trọng như hống, Khương Dũng tu luyện là hỏa hệ vu pháp của Tất Phương nhất bộ, khí huyết càng nóng không chịu nổi. Cả cánh tay phải của hắn nổ nát, trong vết thương cực lớn trên vai phun ra máu tươi ánh lửa loá mắt, nhiệt lực bức người, quả thực giống như miệng núi lửa phun ra nham thạch nóng chảy, kinh người tới cực điểm.

Khương Dũng kêu đau rú thảm, thân hình giống như lá cỏ trong gió, theo quỹ tích vừa rồi bay vồ đến, hầu như không chút thay đổi bay về, lại là cắm đầu va thật mạnh xuống đất.

“Cơ Hạo, ngươi chọc vào phiền toái rồi.” Thái Ti khom lưng, uể oải đứng ở phía sau Cơ Hạo, thấp giọng nói: “Ngươi làm Khương Dũng bị thương nặng, chọc vào phiền toái rồi. Hắc, rất phiền toái phiền toái.”

Cơ Hạo hất máu tươi dính trên tay, nhìn Khương Dũng ngã dưới đất ngoài vài dặm thống khổ kêu rên, không cho là đúng cười lạnh một tiếng: “Phiền toái? Có thể có gì phiền toái? Ta đã đem giới luật Vu điện học thuộc lòng, tranh đấu giữa học đồ, không tai nạn chết người, sẽ không tính là trái quy định.”

Thái Ti hơi sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu: “Ta nói phiền toái, không phải là cái này. Giới luật cái thứ đó, thật ra tác dụng cũng không lớn.”

Thái Ti bộ dạng héo rũ thấp bé, khí tức suy yếu đến cực điểm, thanh âm hắn nói chuyện cũng uể oải, như dã quỷ từ trong khe hở quan tài vạn năm bay ra kêu, thật sự là khó nghe được cực điểm.

Nhưng Cơ Hạo từ trong thanh âm hắn nghe ra một tia ý thân thiết cực nhạt. Cơ Hạo cười ‘ha ha’ quay đầu lại, hướng Thái Ti hữu hảo gật gật đầu: “Ừm, mặc kệ phiền toái gì, ta chưa bao giờ sợ phiền toái. Bọn hắn nếu dám tìm ta gây sự, vậy là bọn hắn phiền toái.”

Mấy thiếu niên kết bạn mà đến với Khương Dũng hốt hoảng chạy tới bên người Khương Dũng, ba chân bốn cẳng đem hắn đỡ dậy. Một thiếu niên lấy ra gói thuốc, nắm lên một vốc thuốc mỡ màu đỏ hung hăng đè tại trên vết thương của Khương Dũng.

‘A’!

Khương Dũng đau đến mức khàn giọng rú thảm, thân thể run rẩy, vết thương trên vai không ngừng phun ra lượng lớn sương mù máu.

Cách mấy dặm, Cơ Hạo hít hít cái mũi, vị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ bay ra thật xa, hắn rất nhanh đã phân biệt ra, đây là vu dược bá đạo ‘Mãng Tủy Cao’, dùng cốt tủy đại mãng làm tài liệu chủ yếu, phối hợp mấy chục loại nọc độc độc trùng tinh luyện tinh hoa mà thành.

Ở Vu điện, Mãng Tủy Cao chỉ là thuốc mỡ cấp nhập môn bình thường nhất, nhưng cũng có thần hiệu mọc lại chân tay cụt. Khương Dũng vừa mới đột phá thành Đại Vu, tinh huyết hắn không đủ cường thịnh, thương thế bình thường có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng bị thương nặng cụt tay chân, phải mượn sức vu dược mới có thể phục hồi như cũ.

Nhưng Mãng Tủy Cao đơn phương này ư…

Các trưởng lão Vu điện chỉ trọng hiệu quả trị liệu, về phần nói ‘thể nghiệm của người sử dụng’ của kẻ bị thương linh tinh, không ở trong phạm vi cân nhắc của các lão quái vật đó. Chỉ cần có thể cứu sống người ta, về phần nói thuốc mỡ sẽ làm kẻ bị thương đau đến chết đi sống lại hay không, thậm chí đau chết tươi, bọn họ từ trước tới giờ không nghĩ tới vấn đề này.

Mãng Tủy Cao bá đạo dị thường, dược lực hung mãnh như rắn rết, Khương Dũng đau đến nước mũi nước mắt đồng thời chảy xuống, lại liên tiếp đánh rắm, các nữ học đồ xung quanh xem náo nhiệt đều nhíu mày đi xa, chỉ còn lại có đám đông nam học đồ cùng lên tiếng đánh trống reo hò ầm ĩ.

“Khương Dũng, ngươi thực sự làm Tất Phương bộ mất mặt!”

“Ài, không nói Tất Phương bộ, chẳng lẽ nam nhi Nam Hoang bọn hắn, đều là loại phế vật không có cốt khí này?”

“Vẻn vẹn Mãng Tủy Cao cũng có thể khiến hắn khóc thành như vậy, ài, có thể thấy được Nam Hoang thật sự xuống dốc rồi. Hắc, bởi vậy có thể thấy được, Chúc Dung thần tộc cũng xuống dốc rồi, con dân dưới trướng đều là loại nhát gan, Chúc Dung thần tộc…”

Một thiếu niên mặc đồ đen, bên người mơ hồ có thủy khí vờn quanh, hiển nhiên là đến từ bộ tộc Bắc Hoang đang chậm rãi nói, đột nhiên hai bóng người toàn thân ánh lửa quanh quẩn từ trong đám người lao ra, đồng thời bay lên đạp một cước ở trên lưng hắn.

Tiếng xương gãy đáng sợ vang lên, thiếu niên mồm bẩn gãy vụn xương lưng, mảnh xương cũng xuyên thấu thân thể bay ra. Thiếu niên rú thảm thê lương liên tục, hắn vừa mới ngã xuống đất, một cái chân ánh lửa vờn quanh tương tự đã hung hăng đạp ở trên đầu hắn.Đạp đầu hắn, cũng là một thiếu niên khôi ngô tản mát ra khí tức Đại Vu, quanh thân ánh lửa hừng hực. Xem bộ dáng thiếu niên này, hắn đại khái so với Cơ Hạo cũng chỉ lớn hơn năm sáu tuổi, nhưng khí tức của hắn lại so với Cơ Hạ còn mạnh hơn một mảng lớn.

“Tiểu tử, mặc kệ ngươi là lai lịch gì, ngươi đả thương Khương Dũng, khiến dũng sĩ Nam Hoang chúng ta xấu mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, hôm nay chúng ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một trận cẩn thận!”

Một thiếu niên ra tay đả thương người xoay người lại, vẻ mặt uy nghiêm hướng tới Cơ Hạo quát lớn: “Xem ngươi ra tay, ngươi cũng tu luyện hỏa hệ vu pháp, ngươi cũng đến từ Nam Hoang? Đã đều là con dân Nam Hoang, chúng ta còn chưa mở miệng, ngươi đã dám động thủ đả thương người, ngươi thật to gan!”

Gần trăm tên thiếu niên toàn thân ánh lửa hừng hực, tản mát ra khí tức Đại Vu từ trong mấy con đường chính chạy ra, không nói một lời hướng Cơ Hạo ép tới.

Bọn họ mắt lộ hung quang, hiển nhiên đều đem Cơ Hạo coi là kẻ địch.