Nếu như hắn không ra tay với Sở Mộ. Như vậy kết quả có lẽ sẽ không giống như bây giờ. Nhưng không có nếu như. Sau khi hắn ghi hận Sở Mộ, đã nhất định phải có một ngày như vậy.
Không phải gϊếŧ người chính là bị người gϊếŧ.
Một kiếm gϊếŧ chết Diệp Kinh Vân. Trong chớp mắt khi Sở Mộ đang muốn lấy đi chiếc nhẫn không gian của đối phương, bỗng nhiên, một lực lượng từ trong cơ thể Diệp Kinh Vân tràn ngập ra, ở khoảng không trên thi thể của Diệp Kinh Vân lập tức ngưng tụ ra một bóng người.
Tướng mạo người này có mấy phần tương tự cùng Diệp Kinh Vân, nhưng lại càng thành thục hơn. Đôi mắt còn vô cùng sắc bén, dường như hai kiếm quang đâm rách thời không, ép thẳng đến. Không có sát ý, lại làm cho Sở Mộ có một loại cảm giác nguy cơ sởn tóc gáy. Giống như lúc thật sự đối mặt với người này, chính là thời điểm mình sẽ phải chết.
- Ngươi chờ đấy. Ta sẽ đi gϊếŧ chết ngươi.
Người này không mở miệng nói, nhưng con ngươi của hắn lại nhắn nhủ ra ý tứ như vậy. Vô cùng rõ ràng. Bất chợt, thân ảnh kia cũng tiêu tan ở trong thiên địa, biến mất.
- Diệp Kinh Thần.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói ra ba chữ.
Tổng hợp lại những lời Diệp Kinh Vân đã nói trước đó, Kết hợp với tướng mạo của bóng người này, hình như cũng chỉ có đáp án này.
Ít nhất là thực lực cấp Cực Thánh Tôn. Thực lực như vậy, bây giờ hoàn toàn có thể nghiền ép mình.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Mộ hiện lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Một loại cảm giác giống như bị điện giật run rẩy lan ra khắp toàn thân. Không phải khϊếp sợ, mà là kích động. Một loại kích động phát ra từ tận đáy lòng, một loại kích động có thể cùng kẻ địch chí cường chiến đấu.
Hít sâu một hơi, cứng rắn đè ép xuống kích động run rẩy này. Sở Mộ biết, thực lực Cực Thánh Tôn muốn đối phó mình, dễ dàng như trở bàn tay. Cho dù chỉ là thực lực Đại Thánh Tôn, cũng đủ đối phó với mình.
Cho nên, mình phải nâng cao thực lực của bản thân, mau chóng nâng cao thực lực chính mình. Bằng không, có thể sẽ chết.
Sở Mộ không muốn chết, nhưng cũng không muốn chết. Hắn còn có lý tưởng và theo đuổi của chính mình. Không đạt được, sao có thể chết cam tâm. Mà không muốn chết, vậy cũng chỉ có thể nâng cao thực lực chính mình, trở nên càng cường đại hơn, đánh nát tất cả cản trở sẽ uy hϊếp được tới sự sinh tồn của mình.
...
Trong một mật thất tại không trung Kiếm Thần Điện của giới vực Đại Thiên Không, tối tăm lại sâu thẳm, giống như hố đen có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng. Bỗng nhiên, có hai luồng ánh sáng phát ra, sắc bén vô cùng, xẹt qua hắc ám, kích phá thâm thúy, trong nháy mắt chiếu sáng cả mật thất này.
Đó là một đôi mắt.
Ánh mắt thâm thúy sắc bén, giống như ẩn chứa hai thanh thần kiếm. Trong hư chợt sinh điện. Kiếm quang kinh người bắn ra, trong nháy mắt đánh vào phía trên vách tường, khiến nó bị nghiền nát.
- Không ngờ gϊếŧ bào đệ của ta. Bất luận ngươi là người nào, chờ ta xuất quan, sẽ gϊếŧ chết ngươi.
Âm thanh bình thản lại tràn ngập sát ý cực hạn vang lên. Tiếp đó lại trở lại yên tĩnh. Bất chợt, hai tròng mắt sắc bén giống như có thể cắt cả trời đất cũng theo đó nhắm lại.
...
Sở Mộ không lập tức bước vào chiến trường Sát Lục. Bởi vì, hắn mới vừa tìm được một môn kiếm pháp từ bên trong chiếc nhẫn không gian của Diệp Kinh Vân.
Kiếm pháp Toái Thiên Vân!
Đây là một môn kiếm pháp cấp Đại Đế. So với kiếm pháp Bạch Câu, đẳng cấp càng cao hơn.
Kiếm pháp Bạch Câu là kiếm pháp cấp bậc Đại Đế nửa bước. Kiếm pháp Toái Thiên Vân lại là kiếm pháp cấp Đại Đế. Lại nói tiếp hai loại kiếm pháp chỉ chênh lệch một cấp bậc nhỏ, nhưng chênh lệch trong đó lại không đánh giá được. Giống như chênh lệch giữa Đại Đế nửa bước và Đại Đế chân chính.
Một trăm Đại Đế nửa bước cũng không có cách nào so sánh được với một Đại Đế chân chính. Đây là một loại một khác biệt rõ ràng, là sự khác biệt giữa pháp tắc và đại đạo. Giống như gỗ so với tinh thép.
Một điểm khác, kiếm pháp Bạch Câu là một môn kiếm pháp thuần túy theo đuổi tốc độ. Kiếm pháp Toái Thiên Vân lại ngược lại, là một môn kiếm pháp thuần túy theo đuổi lực lượng. Một kiếm chém xuống, giống như vòm trời ép xuống, đánh nát vạn dặm mây trắng. Luyện đến mức tận cùng, không chỉ là đánh nát vạn dặm mây trắng, kể cả vòm trời cũng phải nổ tung. Đây là một môn kiếm pháp có uy lực vô cùng đáng sợ.
- Kiếm pháp Toái Thiên Vân, vừa lúc có thể dùng thế giới màu xanh đậm tới phát động. Uy lực kia...
Sở Mộ lẩm bẩm nói, hai mắt tỏa ra ánh sáng. Vừa nghĩ tới tình cảnh này, trong lòng lại hiện lên một sự thoải mái, không có cách nào nói lên lời.
Đương nhiên, kiếm pháp Toái Thiên Vân cũng không thể xem như là kiếm pháp phù hợp với thế giới màu xanh đậm nhất. Dù sao đặc tính của thế giới màu xanh đậm là ở chỗ trấn áp. Kiếm pháp Toái Thiên Vân lại lấy đánh nát phá hỏng làm chủ. Chỉ có điều nếu như lấy thế giới màu xanh đậm tới đẩy mạnh chiêu thức kiếm pháp Toái Thiên Vân. Vậy uy lực kia quả thực sẽ nhận được nâng cao cực lớn. Không chỉ có có thể trấn áp, còn có lực phá hoại càng mạnh mẽ hơn.
Kiếm pháp Toái Thiên Vân lại là kiếm pháp cấp Đại Đế. Nó khác với các kiếm pháp bình thường chính là, cũng không có các loại phân biệt chiêu thứ nhất chiêu thứ hai v.v. Mà là một loại phân biệt tương tự với cảnh giới trình độ.
Lục trọng!
Kiếm pháp Toái Thiên Vân tổng cộng có tam trọng. Đệ nhất trọng lại tương đương với trình độ Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện. Đệ nhị trọng lại tương đương với trình độ Tiểu Thánh Tôn. Đệ tam trọng tương đương với trình độ Đại Thánh Tôn. Đệ tứ trọng liền tương đương với trình độ Cực Thánh Tôn. Đệ ngũ trọng tương đương với trình độ Đại Đế nửa bước. Đệ lục trọng tương đương với trình độ cấp Đại Đế.
Sở Mộ xem một môn kiếm pháp này từ đệ nhất trọng thấy đệ lục trọng vô cùng kỹ càng. Sau khi xem xong hắn cảm thấy, môn kiếm pháp này cũng không hoàn chỉnh. Có lẽ còn có đệ thất trọng. Thậm chí bộ phận tầng cao hơn. Chỉ có điều Diệp Kinh Vân không có.
Chỉ có điều, hiện nay mà nói, lục trọng hoàn toàn đủ cho Sở Mộ tu luyện.
Lấy Sở Mộ cảnh giới cấp chúa tể cao siêu và cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh, không bao lâu hắn sẽ nắm giữ được tinh túy của kiếm pháp Toái Thiên Vân đệ nhất trọng, lại có thể dễ dàng thi triển ra. Ước chừng lại tốn thời gian hai khắc, hắn cũng nắm giữ cơ bản của kiếm pháp Toái Thiên Vân đệ nhị trọng. Nhưng muốn nắm giữ tinh túy trong đó, vẫn cần một ít thời gian.
- Như vậy, để ta cố gắng hết mức luyện thành kiếm pháp Toái Thiên Vân trong khi chiến đấu.
Sở Mộ thầm nghĩ, một bước bước ra, tiến vào trong chiến trường Sát Lục.