Đối với Thiên Xảo Ngư, Sở Mộ có ấn tượng không tệ.
- Các vị đều là thiên tài, tuấn kiệt chính thức.
Thiên Xảo Ngư mở miệng nói ra, ngữ khí và thái độ của hắn như gió xuân, người khác không sinh ra chút ác cảm nào.
- Quyết đấu kiếm thuật chính là giàn giáo giúp các vị trao đổi với nhau, ta không nói lời dư thừa, tin tưởng các không muốn chờ lâu hơn nữa, hiện tại chiến đấu bắt đầu.
- Không biết hai thiên tài tuấn kiệt nào lên làm lôi chủ?
Thiên Xảo Ngư nhìn sang mọi người.
Người có thể đạt được trăm thắng liên tiếp đều là thiên tài, cho dù biểu hiện không ngạo khí cũng có một thân ngông nghênh, trong đó có mấy kẻ hiếu chiến, lập tức đã có người đứng lên làm lôi chủ.
Ít nhất bị khiêu chiến có cảm giác thoải mái hơn đi khiêu chiến.
Tất cả mọi người ngồi xuống xem trận đấu.
- Mời!
- Mời!
Song phương hơi chắp tay nhau, ánh mắt nhìn thẳng đối thủ, từ từ rút kiếm ra làm thủ thế, chờ thời cơ xuất thủ.
Đây là tình hình không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải đánh bại đối phương.
Hai người đều có suy nghĩ này, bởi vậy không có ai ra tay, không có biện pháp, ai bảo kiếm thuật của hai người giống nhau.
Dưới gầm trời này, vô số người luyện kiếm nhưng không có vô số kiếm thuật, luyện đến luyện đi, khó tránh khỏi xuất hiện phong cách giống nhau.
- Tại sao còn không quyết đấu.
Có một ít kiếm giả tạo nghệ kiếm thuật kém đã không kiên nhẫn, nhìn tới nhìn lui là hai người nhìn nhau, không ngừng di chuyển bước chân, hoàn toàn không thú vị.
Người kiếm thuật cao siêu nhìn ra hai người tiến vào cảm giác kỳ diệu, đổi vị suy nghĩ, cũng đặt bản thân mình vào vị trí đối phương và tìm cách phá giải.
Trong mắt Sở Mộ, kiếm thuật hai người không tệ, sơ hở rất ít, với hắn mà nói vẫn có phần không đủ.
Nói tới nói lui, rốt cuộc vẫn là tìm cơ hội, lúc này hai người xuất kiếm nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt hai đạo kiếm quang phá tan hư không, không ngừng giao thoa qua lại, hoa lửa bắn ra bốn phía.
Nếu đã ra tay, không thể một kiếm đánh bại đối thủ, vậy thì dùng thế công lôi đình đánh tan phòng ngự của đối phương.
Song kiếm thỉnh thoảng va chạm, âm thanh như xé rách màng tai mọi người, nhiều người hứng thú đứng lên xem.
- Sở huynh, ngươi nói hai người này ai sẽ thắng?
Thiên Xảo Ngư đi tới hỏi Sở Mộ.
Một ít người cũng quay đầu nhìn sang, hai người Hạ Hầu Sơn và Long Tôn cau mày, lúc trước bọn họ phái người tiếp xúc Sở Mộ, mời chào hắn, đồng ý các loại chỗ tốt nhưng bị cự tuyệt, việc này làm hai người khó chịu, bây giờ nhìn Thiên Xảo Ngư ngồi bên cạnh Sở Mộ và khẩu khí nói chuyện giống như bằng hữu cũ, trong nội tâm càng khó chịu hơn.
Bọn họ cảm thấy, Sở Mộ không nhìn trúng bọn họ, chướng mắt gia tộc bọn họ, tuy đây là chuyện thường tình nhưng với tư cách là kiếm giả rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa tám chuyển, bất luận đặt ở nơi nào cũng là thiên tài được xem trọng, trong nội tâm sinh ra ngạo khí là đương nhiên.
- Ta thấy là hắn!
Sở Mộ nhìn vài lần và lên tiếng.
- Ta thấy chưa hẳn!
Long Tôn lạnh lùng cười cười, lên tiếng phản bác.
- Ta cho rằng là người khiêu chiến.
Hạ Hầu Sơn phụ họa, rõ ràng cho thấy đang nhắm vào Sở Mộ.
Sở Mộ nghe vậy cũng không phản bác, sự thật như thế nào không lâu sau sẽ rõ.
- Không bằng chúng ta đánh cược đi, lấy phần thẳng một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm làm đặt được, thế nào?
Long Tôn nhìn Sở Mộ, hắn cười lạnh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
- Ta cũng tham gia!
Hạ Hầu Sơn cười nói, nhìn về phía Sở Mộ:
- Không bằng thế này, ngươi thua, chỉ cần xuất ra một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm là được, tin tưởng ngươi cầm ra được, nếu ngươi thắng, hai người chúng ta đều giao một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm cho ngươi, như thế nào?
- Có người đưa tặng nguyên tinh, ta cự tuyệt sao?
Sở Mộ mỉm nói.
- Như vậy ta cũng thêm vào một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm thêm vài, ai thắng cầm hết.
Thiên Xảo Ngư cũng cười nói.
Người bên cạnh bị hấp dẫn lực chú ý, mới mở miệng là một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm tiền đặt cược, thủ bút không nhỏ.
Nhưng bọn họ không tham gia, một lần một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm đã không ít, thứ hai người đánh cược đềulà ngưu nhân rèn luyện kiếm ý áo nghĩa đến tám chuyển cực hạn, còn có người đại gia tộc Tây Hổ đại, bọn họ không dám đắc tội.
Tiền đặt cược đã xong, lúc này hai người trên lôi đài đã tới mấu chốt phân thắng bại.
Hai người Hạ Hầu Sơn và Long Tôn vô cùng bình tĩnh, vốn hai người bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, lúc này đều cùng chung mối thù nhắm vào Sở Mộ.
Bọn họ tin tưởng, người thắng là bọn họ, bởi vì lôi chủ trên đấu kiếm thai đang lâm vào hạ phong.
- Sở huynh, tình huống lôi chủ...
Tuy Thiên Xảo Ngư xuất thân bất phàm, tạo nghệ kiếm thuật của hắn kém hơn Sở Mộ, bởi hắn không cho rằng lôi chủ có dấu hiệu thắng, sẽ thất bại.
- Thiên Xảo huynh yên tâm.
Sở Mộ lạnh nhạt.
Thiên Xảo Ngư cười cười, cũng không nói gì, một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm với hắn mà nói không coi vào đâu.
Lôi chủ dần dần hết chống đỡ nổi, người khiêu chiến tấn công vô cùng ác liệt giống như sấm sét, tấn công vô cùng vô tận.
Tất cả mọi người cho rằng Sở Mộ sắp thua, thậm chí nhìn sắc mặt của hắn, kết quả phát hiện Sở Mộ không đổi sắc, hắn vẫn lạnh nhạt như trước, mơ hồ có một tia tin tưởng.
- Cố lộng huyền hư.
Hạ Hầu Sơn hừ lạnh một tiếng.
Lúc này lôi chủ đã lộ ra vẻ tan vỡ, bị người khiêu chiến bắt lấ và gia tốc tấn công, ai biết lôi chủ cố ý giả vờ lộ ra sơ hở, người khiêu chiến điên cuồng tấn công tương đương buông tha phòng ngự, lôi chủ chủ động thua thiệt.
Lôi chủ lóe né tránh và lập tức phản kích, thế công ác liệt làm người khiêu chiến luống cuống, bị đánh bay kiếm trong tay sau đó lôi chủ đặt kiếm vào cổ, nếu là cuộc chiến sinh tử người khiêu chiến đã bị chém bay đầu.
Người khiêu chiến cũng rất lưu manh, thua thì thua, không có gì không cam lòng, chắp tay thu kiếm quay người nhảy xuống đấu kiếm thai.
Đôi mắt Hạ Hầu Sơn và Long Tôn mở to, bọn họ há hốc mồm, có thể nhìn thấy gương mặt vui vẻ biến thành kinh ngạc, bọn họ có cảm giác không kịp trở tay.
- Sở huynh không chỉ là cao nhân kiếm thuật, nhãn lực cũng hơn người.
Thiên Xảo Ngư vỗ tay cười nói, hắn đã quyết định kết giao Sở Mộ, đương nhiên phải đứng bên phía Sở Mộ.
Lúc này bảo người mang một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm giao cho Sở Mộ.
Hai người Hạ Hầu Sơn và Long Tôn sẽ không vì một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm mà quỵt nợ tổn hại thể diện, cùng cầm một vạn khối nguyên tinh thượng phẩm giao cho Sở Mộ.