- Kim nhất này vừa mới ra tay thường điệu cao. Đến nay ra tay chín mươi chín lần, chưa từng thất thủ. Bởi vậy thϊếp mời mà hắn phát ra đều là Tuyệt sát thϊếp, ý vị thϊếp mời vừa ra, tất sẽ tuyệt sát mục tiêu.
Nạp Lan Hạc vô cùng ngưng trọng nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng trước nay chưa từng có.
- Lần này chỉ sợ hắn sẽ thất thủ.
Sở Mộ mỉm cười nói. Cái giá một khi thất thủ rất lớn, đó chính là chết.
So với những người khác lo lắng, Sở Mộ không thèm để ý một chút nào. Trực tiếp thu bái thϊếp lại. Sau đó tiến vào Luyện Đan thất, không hề có chút áp lực luyện chế đan dược.
Đám người Nạp Lan Phong Hoa thì suy nghĩ, nên thế nào mới giúp được Sở Mộ. Bọn họ suy nghĩ, nhưng mà vô luận nghĩ thế nào cuối cùng vẫn không có đáp án. Kim nhất quá cường đại, dưới tình huống ngay cả mấy Kiếm giả Nguyên cực cảnh viên mãn cũng không thể nào bảo vệ mục tiêu, bọn họ có thể làm gì được đây? Trừ phi có thể mời được cường giả mạnh hơn Nguyên cực cảnh, nhưng mà đó là điều mà bọn hắn căn bản không làm được.
Mà trong Tuyệt Sát thϊếp mà Kim nhất gửi, thời điểm hắn tới là ba ngày sau, giờ Tý. Bất luận Sở Mộ ở đâu, Kim Nhất đều tìm được Sở Mộ, hơn nữa còn ra tay gϊếŧ chết Sở Mộ.
Không biết tại sao, chuyện Sở Mộ thu được Tuyệt Sát thϊếp của Kim nhất lại bị người Thiên Đan lâu biết rõ.
- Quá tốt.
Lâu chủ Thiên Đan lâu Nghiêm Liệt hưng phấn vỗ tay một cái, từ tận đáy lòng cảm thấy cao hứng.
Tiểu Đan các chiến cứ đại bộ phận thị trường đan dược cấp thấp Biên Hoang thành, khiến cho lợi ích mỗi ngày của Thiên Đan lâu bọn họ giảm trên phạm vi lớn. Tuy rằng đây là kết quả của việc thi đấu luyện đan thất bại. Nhưng mà Thiên Đan lâu vẫn cảm thấy rất không cam lòng.
Nếu không phải thực lực Sở Mộ mạnh mẽ, Thiên Đan lâu đã sớm áp dụng các loại biện pháp, thủ đoạn chèn ép Tiểu Đan các rồi. Nào có để cho Tiểu Đan các phát triển như hiện tại chứ?
Tất cả đều vì có một vị cường giả đáng sợ như Sở Mộ tọa trấn.
Nếu như Sở Mộ chết đi, Tiểu Đan các mất đi chỗ dựa. Đến lúc đó muốn nắn thế nào chẳng phải nắn thế đó sao? Còn không phải là Thiên Đan lâu bọn họ tính toán sao?
Lâu chủ Thiên Đan lâu rất muốn tìm gặp người mời sát thủ Thứ Huyết lâu ám sát Sở Mộ uống một bữa, tỏ vẻ cảm tạ.
- Kim Nhất Tuyệt Sát thϊếp nha. Sở Mộ, lần này coi như thực lực ngươi có mạnh hơn nữa cũng chỉ có một con đường chết.
Nghiêm Liệt thì thào lẩm bẩm, hai mắt tỏa sáng, giống như hắn đã nhìn thấy Sở Mộ tử vong vậy. Thiên Đan các dưới sự chèn ép của Thiên Đan lâu lại một lần nữa sụp đổ, diệt vong. Thiên Đan lâu lại lần nưa chiếm cứ thị trường đan dược của Biên Hoang thành. Cao hứng, đồng thời Nghiêm Liệt cũng cảm thấy khϊếp sợ với thực lực của Sở Mộ. Lại khiến cho Kim Nhất của Thứ Huyết lâu ra tay. Chuyện này nói rõ thực lực của Sở Mộ mạnh mẽ, đoán chừng so với Nguyên cực cảnh viên mãn còn mạnh hơn rất nhiều. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, may vì Thiên Đan lâu không có đưa ra quyết định sai lầm. Nếu không trêu vào một vị cường giả Nguyên cực cảnh viên mãn, tuyệt đối là một chuyện kinh khủng.
Tất cả chỉ có thể chờ kết quả ba ngày sau mới biết được.
Nếu như tới lúc đó Kim Nhất chém gϊếŧ Sở Mộ. Như vậy tất cả sẽ theo như tưởng tượng của hắn. Nếu như Kim Nhất không có gϊếŧ chết Sở Mộ, như vậy nhất định phải báo cáo cho tổng bộ Thiên Đan lâu. Từ nay về sau xếp Sở Mộ vào danh sách vĩnh viễn không thể trêu vào. Hơn nữa cũng không thể động vào Tiểu Đan các một chút nào.
Tồn tại cấp bậc như Kim Nhất, ngườib ình thường không ai biết được. Bởi vậy trong Biên Hoang thành vô cùng yên tĩnh.
Rất nhanh, một ngày qua đi, bình an vô sự. Ngày sau đó cũng qua đi, ngày thứ ba tới...
Hôm nay, đám người Nạp Lan Phong Hoa trở nên vô cùng khẩn trương. Đứng ngồi không yên, giống như người bị ám sát là các nàng vậy. Ngược lại, bản thân Sở Mộ thì lạnh nhạt, hoàn toàn không đặt nặng trong lòng. Nếu không phải đám người Nạp Lan Phong Hoa khẩn trương, có lẽ hắn đã quên đi Tuyệt Sát thϊếp của Kim Nhất kia.
Ngày ám sát lần thứ ba đã tới.
Khi Sở Mộ đi ra khỏi luyện đan thất, bên ngoài đã là ban đêm. Cách giờ Tý chỉ vẻn vẹn còn một giờ.
- Các ngươi đi về trước đi.
Sở Mộ nói với đám người Nạp Lan Phong Hoa.
- Ta đi gặp sát thủ Kim nhất thích điệu cao này một chút.
- Cẩn thận, nhất định phải còn sống.
Nạp Lan Phong Hoa nhìn chăm chú vào Sở Mộ, trong mắt có cảm xúc khác thường lưu chuyển, nói.
Sở Mộ gật đầu, hwans có thể cảm giác được thái độ của Nạp Lan Phong Hoa đối với mình so với trước có một chút biến hóa. Tuy rằng là người độc thân, nhưng mà Sở Mộ cũng hiểu đó là biến hóa gì. Chỉ là, hắn vẫn làm như không biết mà thôi.
Bởi vì một ngày kia cuối cùng hắn vẫn phải rời khỏi Thiên Hoang giới này, trở lại thế giới Thái cổ. Không nên lưu lại liên lụy gì, thiên phú của Nạp Lan Phong Hoa tương đối bình thường, thế giới Thái cổ không thích hợp cho nàng sinh tồn.
Quan trọng nhất là Sở Mộ vẫn còn truy tìm kiếm đạo của mình, không có ý nghĩ nữ nhi tình trường trong đầu.
Cho nên tâm ý của mỹ nhân, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể phụ lòng, chỉ hi vọng tất cả đều giữ như thế này, không xé rách điểm cuối cùng kia, mãi cho tới lúc hắn rời đi.
Đám người Nạp Lan Phong Hoa rời đi, trở về tiểu viện. Mà Sở Mộ thì tiện tay đóng cửa Tiểu Đan các, chậm rãi dạo bước, đi về phía bên ngoài Biên Hoang thành.
Tốc độ của hắn nhìn như chậm chạp, kỳ thực lại rất nhanh. Mỗi một bước bước ra đều xa một trượng. Mà lúc này trong Biên Hoang thành tuyệt đại đa số người đã ngủ, trên đường phố cũng chỉ có người gõ mõ cầm canh là đi trên đường mà thôi.
Như là một cơn gió mát. Rất nhanh, Sở Mộ đã đi ra ngoài Biên Hoang thành. Vẫn tiếp tục đi xa hơn.
Phía bắc Biên Hoang thành, Sở Mộ thi triển thân pháp nhanh chóng chạy đi. Sau một phút đồng hồ, hắn đã tìm tới một gò núi nhỏ, ngồi ở trên một tảng đá, ánh mắt nhìn vầng trăng đang treo trên bầu trời.
Ánh trăng như vậy rất đẹp, rất có tình thơ ý họa.
Đáng tiếc đây là một đem gϊếŧ người.
Cách giờ tý chỉ còn khoảng hai khắc chung, Sở Mộ cũng không nóng nảy một chút nào. Tâm tính buông lỏng, cứ như vậy dùng tư thế thoải mái ngồi trên tảng đá, thưởng thức trăng sáng. Ý niệm khẽ động, một hồ lô rượu mà đỏ xuất hiện trong tay hăn.s
Búng vào cái nắp hồ lô, một mũi rượu mang theo chút mùi máu tươi lập tức tràn ngập ra. Uống một ngụm, miệng lập tức cảm thấy nóng bỏng, thiết huyết cao chót vót, vạn thú cùng phi, hào hùng tràn ngập trong lòng.