Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 842: Người của Lý gia (Thượng)

Vẫn Tinh kiếm nguyên rút nhỏ một vòng bay trở về, vào thế giới tinh thần của Sở Mộ, nhỏ một phần mười. Tức là Kiếm Giả đẳng cấp như Tư Không Kiện thì Vẫn Tinh kiếm nguyên có thể gϊếŧ chín người rồi mới tan biến.

Rầm!

Xác Tư Không Kiện nặng nề ngã xuống đất bốc lên bụi mù mịt chồng lên xác Tư Đồ Phong.

Sở Mộ nhanh chóng tháo kiếm khí vương phẩm, bảo giáp vương phẩm, không gian oản luân cực phẩm trên người Tư Không Kiện ném vào không gian giới chỉ trung cấp của mình. Sở Mộ thi triển Phi Hồng Huyễn Không Bộ, Nghịch Không Bộ luân phiên, bất chấp tiêu hao kiếm nguyên nhanh chóng từ bên cạnh rời đi.

Sở Mộ và Tư Không Kiện đánh nhau rất nhanh, chưa tới mười giây. Tư Không Kiện vốn mạnh hơn Sở Mộ, miễn là phát huy ra được thì đủ gϊếŧ hắn, nhưng cuối cùng Tư Không Kiện chết dưới Vẫn Tinh kiếm nguyên của Sở Mộ.

Vài giây ngắn ngủi Sở Mộ đã biến mất, lại qua năm giây một bóng người nhanh chóng tới gần, đến cạnh xác Tư Đồ Phong và Tư Không Kiện. Người đó cúi đầu nhìn, vẻ mặt giật mình, người này là Thương Dương.

Sau ba giây Chu Huyễn nhanh chóng chạy tới, đến bên cạnh Thương Dương, mở miệng định nói cái gì bỗng thấy xác chết dưới thân, tập trung nhìn kỹ thì con ngươi co rút, giật mình không nói nên lời.

Hai cái xác nằm dưới đất, một cái trông như đã chết từ lâu, bọn họ không quen nhưng lờ mờ nhận ra ngoại hình chắc là người đã hứng kiếm kỹ của họ để cướp báu vật trong mộ. Một người là Tư Không Kiện mới nãy còn đối kháng với họ rồi cùng nhau hợp tác.

Thương Dương, Chu Huyễn bỗng thấy gai người, toàn thân nổi da gà, máu bị đông lại.

Tư Không Kiện ngã dưới đất, mặt ngửa lên trời, mắt trắng dã nhìn chằm chằm bầu trời như muốn hỏi ông trời. Trong hoàn cảnh này, loại ánh mắt chất vấn vô hình đó rất kinh dị.

Đặc biệt vết thương ngay giữa trán Tư Không Kiện chỉ cỡ cây tăm, xuyên thủng ra sau gáy, chất lỏng đỏ trắng tràn ra, nhìn là biết gã bị một kích gϊếŧ chết.

Người kia còn mạnh hơn, có thể đánh lại cả đám liên hợp với nhau thậm chí trấn được bọn họ, vậy mà cũng chết tại đây, vết thương trên người nhiều nhưng không nguy hiểm mạng sống, rất khó điều tra ra nguyên nhân chết.

Thương Dương, Chu Huyễn càng kinh sợ hơn.

Chỉ có ba mươi hai người vào tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ, ba người bọn họ mạnh nhất. Nhưng giờ xuất hiện một tồn tại mạnh hơn ba người đã nằm ngoài dự đoán, không ngờ bây giờ thêm một tồn tại càng đáng sợ, càng bí ẩn đã gϊếŧ Tư Không Kiện, người bí ẩn mạnh hơn ba người liên hợp đánh nhau cũng bị gϊếŧ, bị cướp sạch đồ.

Nếu đổi lại bọn họ đến sớm hơn Tư Không Kiện vậy chẳng phải người chết là họ sao?

Cổ họng Chu Huyễn khô khốc khó nhọc nói:

- Ít nhất là cường giả Kiếm Tôn đỉnh cấp.

Thương Dương nói nhanh:

- Đi, rời khỏi đây ngay!

Mặt Thương Dương trắng bệch đầy kinh hoàng.

Hai người hốt hoảng rời đi.

Sở Mộ gần như cười phá lên:

- Thật là thu hoạch lớn!

Không gian oản luân của Tư Đồ Phong hay Tư Không Kiện đều có nhiều báu vật, phần lớn là bọn họ tự mang vào, số ít khác là thu hoạch trong ngôi mộ đã mở ở tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ. Gác thu hoạch của Sở Mộ sang một bên, thu hoạch của hai người trong tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ có hơn mười món, mỗi món đều giá trị phi phàm, đáng tiếc vô dụng với Sở Mộ.

Tóm lại lần này Sở Mộ thu hoạch lớn trong tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ, khiến của cải bỏ xa đa số Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, thậm chí những Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn cường đại cũng không giàu bằng hắn.

Chỉ tính một không gian giới chỉ trung cấp đủ để Sở Mộ giàu hơn nhiều Kiếm Tôn.

Rất nhanh thời gian Cổ Kiếm Mộ mở ra kết thúc, sau đó Sở Mộ không được thu hoạch gì nhưng bấy nhiêu đây đã quá đủ với hắn.

Lực lượng bao bọc thân thể Sở Mộ, không chống cự được, Tu La Kiếm Vương cũng không làm gì được. Sở Mộ cảm thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng, thời không đảo ngược, hai chân hổng lên rồi lại đáp xuống đất. Đưa mắt nhìn toàn là cát vàng vô cùng vô tận, che trời kín đất.

Thì ra Sở Mộ đã rời khỏi Cổ Kiếm Mộ, xuất hiện trên Phong Hỏa đại sa mạc.

Đưa mắt nhìn lại trừ cát vàng vô tận ra không thấy bóng người, vì sau khi Cổ Kiếm Mộ đóng những Kiếm giả còn sống bị đưa ra ngoài, nhưng địa điểm không cố định. Tóm lại chỉ cần ở trong Phong Hỏa đại sa mạc, nơi nào cũng có khả năng.

Nếu may mắn trực tiếp xuất hiện ở vòng ngoài Phong Hỏa đại sa mạc thì rất nhanh sẽ rời đi, nếu xui xuất hiện ngay chính giữa sa mạc rộng lớn thì rất khó rời đi.

Sở Mộ không biết mình đang ở đâu trong Phong Hỏa đại sa mạc, hắn đưa mắt nhìn, mênh mông vô bờ chỉ có cát vàng cuồn cuộn vô cùng tận.

Trong không gian tràn ngập hơi thở nóng cháy như thể đằng sau lớp cát chất chứa lò lửa siêu lớn, lửa cháy hừng hực không ngừng đốt nướng.

Sở Mộ bỗng cảm giác chút nguy hiểm, hắn vội vàng thi triển bộ pháp dời sang bên cạnh, để lại tàn ảnh. Từ dưới cát vàng bắn lên dòng lũ đáng sợ đánh nát tàn ảnh, vọt lên cao trăm thước khiến nhiệt độ xung quanh tăng mấy chục độ.

Đây là địa hỏa.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Thật là nơi nguy hiểm.

Uy lực của địa hỏa quá mạnh mẽ, với thực lực hiện tại của Sở Mộ nếu dính phải không chết cũng bị thương nặng.

Sở Mộ động ý niệm bay lên cao vài trăm thước, dõi mắt nhìn phương xa xem xét, nhưng hắn chỉ thấy cát vàng vô tận, không thấy cái gì khác.

Sở Mộ bất đắc dĩ nói:

- Xem ra chỉ có thể nhờ vào vận may.

Sở Mộ chọn đại một hướng bay nhanh đi.

Phong Hỏa đại sa mạc đúng là rất lớn nhưng nếu Sở Mộ cố ý chịu bỏ qua thời gian nhiều chút thì có thể xuyên qua.

Đương nhiên càng ở nơi trung tâm thì mối nguy hiểm càng lớn, dù là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh cũng rất có thể sẽ chết. Nên nếu không đặc biệt cần thiết Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh sẽ không xuyên qua Phong Hỏa đại sa mạc, đó là hành động ngu xuẩn.

Bùm!

Sở Mộ kéo theo cơn bão mạnh mẽ lao vυ't tới trước, thân hình như luồng sáng nhanh đến khó tin.

Không có áp lực kỳ lạ của Cổ Kiếm Mộ ức chế, tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn trước, vì tu vi kiếm nguyên thật sự đã đến Nguyên Cực cảnh nhập môn nâng cao tốc độ bay của hắn.

Trời trong xanh, một bóng người bay vυ't qua kéo theo khói lửa rực rỡ như pháo hoa nở rộ, nhanh chóng đi xa.

Sở Mộ bay nửa ngày vẫn không thấy cuối, đập vào tầm mắt toàn là cát vàng, nóng cháy vô cùng.

Sở Mộ bỗng thấy dưới đất có ba đốm đen nhỏ, hắn sửng sốt, trực giác bảo hắn đi xuống xem, có lẽ sẽ có thu hoạch. Sở Mộ nhanh chóng lao xuống, thấy ba Kiếm Giả đang cùng nhau đối kháng một con sa thú.