Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 637: Bách độc bất xâm (Thượng)

Vân Đại tiên sinh từ trên cao nhìn xuống năm người đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt hiền lành tràn ngập khí phách. Trong mắt có vẻ khống chế hết thảy, đây mới là bộ mặt thực sự của Vân Đại tiên sinh.

- Ngươi cũng uống rượu kia, vì sao lại không có trúng độc?

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi hữu khí vô lực hỏi hắn, trong lòng hối hận không thôi.

- Không phải ta nói rồi sao? Rượu này cần phải dùng chén rượu đặc chế mới có thể thể hiện hiệu quả của nó ra được.

Vân Đại tiên sinh nở nụ cười quái dị, nói.

Trong lòng Sở Mộ lạnh lẽo.

Vân Đại tiên sinh có thanh danh cực tốt trong miệng mọi người, bản chất thật của đối phương không ngờ lại là một tặc tử như vậy. Chuyện như vậy nói ra chỉ sợ cho dù là ai cũng không dám tin.

Mà Vân Đại tiên sinh làm việc quả thực rất là cẩn thận.

Ở bên ngoài có danh xưng tiên sinh, chỉ có ở trong loại địa phương vắng vẻ không người này hắn mới lộ bộ mặt thực sự. Dưới một chén rượu lập tức hạ gục năm người.

Nửa canh giờ mất đi năng lực hành động, ngay cả kiếm khí dường như cũng cứng lại. Dưới loại tình huống này chỉ có thể mặc cho người ta chém gϊếŧ.

Sau đó Sở Mộ phát hiện ra Vân Đại tiên sinh này không chỉ là một tặc tử, mà còn là một người hung hiểm tàn nhẫn.

Trong tay Vân Đại tiên sinh xuất hiện một thanh kiếm khí thượng phẩm. Tay run lên, lập tức từ trong mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm khí màu vàng, bắn thẳng về phía Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia.

Phốc một tiếng, kiếm khí phá vỡ áo bào của đối phương, lại bị một kiện hộ giáp ngăn cản mà nghiền nát.

- Hộ giáp trung phẩm.

Vân Đại tiên sinh khẽ hô một tiếng, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Giá trị của hộ giáp trung phẩm quả thực không thấp nha. Những người này qua thực là có chút lai lịch.

Chẳng qua nếu như không có chút lai lịch, Vân Đại tiên sinh hắn cũng không có mưu đồ với những người này. Phải biết rằng Ngưng khí tô cốt tửu kia dùng vô số linh dược mới đặc chế ra được. Như vậy mới khiến cho người ta có cảm giác như rượu được ủ trăm năm, cùng với công hiệu làm cho người ta xụi lơ, mất đi khí lực.

Chuyện thâm hụt tiền mua bán Vân Đại tiên sinh sẽ không đi làm.

Đã có hộ giáp Trung phẩm trên người, hắn không thể làm hỏng hộ giáp trung phẩm kia. Mũi kiếm run lên, lại có một đạo kiếm khí bắn ra, lập tức xuyên thủng cổ Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia, người này cứ như vậy mà chết đi. Chết oan chết uổng.

- Căn thúc.

Ba thanh niên Kiếm giả kia hữu khí vô lực kêu lên một tiếng bi thống, hai hốc mắt đỏ tươi.

- Đồ vô sỉ nhà ngươi nhất định sẽ chết không được yên lành.

Ngay sau đó ba người nhìn về phía Vân đại tiên sinh, mắng chửi. Chỉ là thanh âm bọn hắn quá nhỏ, giống như con muỗi kêu ông ông vậy.

- Ta thực sự là đồ vô sỉ, nực cười đám ngu ngốc các ngươi lại coi ta là một tiên sinh, là một người tốt nha.

Vân Đại tiên sinh dường như cảm thấy việc này rất là buồn cười, hắn cười ha hả nói. Đi tới bên cạnh Kiếm giả bị gϊếŧ chết kia, lột bỏ hộ giáp trung phẩm trên thân người này. Lại đem oản luân không gian hạ phẩm trên tay đối phương tháo xuống. Cũng thu lấy thanh kiếm khí cực phẩm của đối phương.

Đối phương có một người là Kiếm giả Khí Hải cảnh, nếu như dùng thực lực chiến đấu mà nói, chỉ sợ hiệu quả sẽ không được như lúc này. Hơn nữa động tĩnh còn quá lớn. Vân Đại tiên sinh hắn ưa thích cách làm không chút tốn sức mà còn có thể gϊếŧ chết địch nhân.

Gϊếŧ chết người đầu tiên, Vân Đại tiên sinh lập tức nhìn người thứ hai, thu hồi kiếm khí trên tay đối phương, ngay cả một khối linh thạch hạ phẩm cũng không buông tha. Hắn nhe răng cười, mũi kiếm lần nữa run lên, lại là một đạo kiếm khí lạnh lẽo bắn ra. Người thứ hai tử vong.

Ngay sau đó người thứ tư cũng chết dưới kiếm của Vân đại tiên sinh.

- Đợi chút... Không nên.... Không nên gϊếŧ ta.

Thanh niên Kiếm giả thứ năm sợ hãi không thôi, vội vàng cầu khẩn Vân Đại tiên sinh.

- Không gϊếŧ ngươi chẳng lẽ giữ ngươi lại? Để cho thanh danh ta xấu đi hay sao?

Vân Đại tiên sinh cười một tiếng trào phúng, khoảng cách giữa hắn và người này rất gần. Kiếm khí bắn ra, trong nháy mắt xuyên thủng cổ người này. Kiếm giả trẻ tuổi này lập tức chết đi.

Kiếm khí của Vân đại tiên sinh nhảy lên, vô cùng thuần thục thu kiếm khí của đối phương, tất cả những thứ có giá trị, toàn bộ đều bị hắn thu vào trong oản luân không gian. Phần trình độ thuần thục này cho dù là đạo tặc quanh năm gϊếŧ người cướp của nhìn thấy cũng phải cảm thấy xấu hổ.

Đối với tác dụng của Ngưng khí tô cốt tửu hắn vô cùng tự tin. Từ trước tới nay, nhiều lần đắc thủ, chưa bao giờ thất thủ. Vân đại tiên sinh mặc dù cẩn thận, nhưng lúc này cũng cảm thấy rất là yên tâm.

Lúc hắn nhìn về phía Sở Mộ thì lại nghe một tiếng ầm vang, cùng lúc đó một đạo tinh mang bay thẳng tới. Tốc độ kia nhanh tới mức không có cách nào hình dung, khiến cho đầu óc Vân Đại tiên sinh lập tức đình trệ trong giây lát.

Thiên nguyên kiếm khí, Tê liệt ý cảnh tăng thêm một phần kiếm thế cùng với Chấn Thạch kính tiểu thành lập tức được phát động. Càng thúc dục bí pháp Âm tốc kiếm khiến cho tốc độ của một kiếm này đạt tới cực hạn, khiến cho Vân Đại tiên sinh cảm nhận được uy hϊếp lớn lao. Lông tóc toàn thân dựng đứng, lỗ chân lông nở ra.

Trong đầu trống rỗng, Vân Đại tiên sinh vô thức lui về phía sau, giơ kiếm trong tay lên đón đỡ. Tất cả mọi hành động đều xuất phát từ bản năng thuần túy. Là bản năng của một Kiếm giả từng trải qua nhiều chiến đấu khiến cho hắn có thể làm được như vậy.

Quá mức nhanh chóng, đinh một tiếng, kiếm trogn tay hắn bị một cỗ lực lượng làm cho chấn động, thiếu chút nữa rời tay. Tinh mang lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn, bắn thẳng tới cổ họng hắn.

Vân Đại tiên sinh cơ hồ hồn phi phách tán, nhanh chóng lui về phía sau, cố gắng tránh một chiêu này. Đột nhiên hắn chỉ thấy một hồi đau đớn từ cổ, ngực truyền tới, mũi kiếm đâm vào da thịt, đau đớn vô cùng.

- Cút.

Đau đớn kịch liệt khiến cho Vân Đại tiên sinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn, kiếm khí toàn thân lập tức bộc phát ra, giống như nước lũ cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang, bắn ra bốn phương tám hướng. Đất đá trên mặt đất lập tức bị đánh nát.

Sở Mộ vội vàng thu kiếm tăng cường kiếm khí hộ thể, đồng thời lui ra phía sau. Tiếng phốc phốc không ngừng vang lên, trong tích tắc Sở Mộ đã lui về phía sau hơn chục thước. Kiếm khí hộ thể toàn thân lại bị trùng kích.

- Từ nay về sau ngươi sẽ phải đối mặt với đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Vân Đại tiên sinh thở hổn hển, tràn ngập oán hận lưu lại một câu nói. Thân thể hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng đi ra, chỉ để lại vài giọt máu tươi rơi xuống mặt đất.