Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 447: Diệt Vương gia (Thượng)

Vừa quay về phòng khách, Sở Mộ lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi.

Các chấp sự Sở gia lập tức chạy về phía ba thi thể này, nhanh chóng nâng ba thi thể lên, đi hậu viện Sở gia. Tiếp theo, bọn họ chôn ba thi thể ở dưới đất của hậu viện.

Đám người Sở Đương Hùng nhanh chóng xoay người đi về phía phòng khách.

- Sở Mộ, ngươi không có bị thương chứ?

Sở Đương Hùng vẻ mặt thân thiết.

- Ta không sao. Chỉ là có chút mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút là được rồi.

Sở Mộ khẽ giọng nói, nhắm hai mắt lại.

- Vậy là tốt rồi.

Trong lúc nhất thời Sở Đương Hùng cũng không biết nên nói cái gì. Không phải hắn không muốn nói, mà bởi vì trong nháy mắt đó quá mức kinh hãi, khiến hắn còn không có hoàn toàn thoát ra được. Cho nên thoáng cái hắn không tìm được diều gì nên nói.

Nửa canh giờ trôi qua, tinh khí thần của Sở Mộ mặc dù không có khôi phục lại đỉnh phong, nhưng đã không cảm thấy toàn thân mệt mỏi bủn rủn nữa.

Đám người Sở Đương Hùng đều ngồi ở trong đại sảnh, nhìn Sở Mộ. Mỗi người cũng không dám mở miệng nói gì. Bọn họ dường như rất sợ quấy nhiễu đến sự nghỉ ngơi của Sở Mộ.

Hiện tại Sở Mộ mở hai mắt ra, bọn họ nhất thời bị kinh động.

- Sở Mộ, thế nào?

Sở Đương Hùng ân cần hỏi han. Bẻ mặt người khác cũng ân cần nhìn Sở Mộ, đồng thời còn mang theo vẻ kính nể.

- Mộ Nhi...

Sở Hành Vân cũng mở miệng. May là trong mắt của hắn ngoại trừ thân thiết ra, không còn gì khác. Bằng không Sở Mộ sẽ không dễ chịu.

- Con không sao.

Sở Mộ mỉm cười, đứng lên, nói:

- Nhân lúc hiện tại người Vương gia còn không biết ba người Vương Long đã chết. Ta muốn đi tới Vương gia, gϊếŧ chết những nhân vật quan trọng trong Vương gia.

Đám người Sở Đương Hùng nhất thời cả kinh, lập tức đứng lên.

- Không sai. Phải Vương gia tiêu diệt. Bọn họ cùng Sở gia chúng ta đối địch đã lâu.

Trên mặt Sở Hành Không hiện lên một tia tàn nhẫn, quyết đoán nói.

- Được. Vậy bây giờ chúng ta triệu tập các huynh đệ, đánh tới Vương gia.

Sở Đương Hùng nói, không chút do dự. Vì thời điểm bây giờ không thể do dự được. Không diệt Vương gia, có lẽ sau này, loại chuyện như vậy sẽ lại phát sinh.

Hơn nữa Vương Long chết, Vương gia cùng Sở gia đã hoàn toàn trở thành sinh tử đối địch.

Vương gia cùng Sở gia, chỉ có thể có một bên tồn tại.

- Hai vị trưởng lão dẫn dắt một nhóm binh sĩ Sở gia. Chờ sau khi ta rời đi một khắc đồng hồ hãy xuất phát.

Sở Mộ nói xong, không giải thích gì nữa. Thoáng cái, thân hình hắn đã xuất hiện ở ngoài phòng khách, nhanh chóng lướt qua tiền viện đi ra khỏi phủ đệ của Sở gia.

- Theo ý của Sở Mộ mà làm.

Sở Đương Hùng nói.

Hắn biết, ngoại trừ Vương Long và hai sư huynh của hắn ra, bên trong Vương gia đã không có cao thủ nào khác, lấy thực lực Sở Mộ có thể trong chớp mắt gϊếŧ chết ba cường địch kia, một Vương gia căn bản không phải lo lắng.

Sở Mộ bước rất nhanh, một đường đi tới Vương gia.

Làm người sinh ra và lớn lên ở Khai Dương Thành, tất nhiên biết phủ đệ của Vương gia Lâm gia ở đâu.

Không bao lâu, Sở Mộ đã đến bên ngoài phủ đệ của Vương gia.

Phủ đệ của Vương gia so với phủ đệ của Sở gia càng khí phái hơn vài phần. Ngoài đại môn màu đỏ, hai bên trái phải có một con sư tử đá uy vũ. Đồng thời đứng ở bên cạnh sư tử đá là hai hộ vệ gia tộc đeo kiếm. Cả hai đều là tu vi Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.

Xem ra, Vương Long trở về khiến thực lực của Vương gia tăng lên không ít. Nhưng ở trong mắt Sở Mộ, điều đó lại không đáng kể tới.

- Đứng lại. Người không phận sự không được tùy ý tới gần phủ đệ của Vương gia.

Lúc này, hai tên hộ vệ của Vương gia quát lớn. Trong mắt bọn họ lộ ra tinh quang rất kinh người.

Bọn họ vốn chỉ là tu vi Kiếm Khí Cảnh lục đoạn. Bởi vì đại thiếu gia trở về, bọn họ cũng được ban cho đan dược. Trải qua một thời gian tu luyện, tu vi bọn họ đã thành công đột phá đến thất đoạn, thực lực tăng lên rõ ràng.

Hơn nữa, sau khi Lâm gia quy thuận, tâm tình bọn họ cũng phát sinh biến hóa. Bọn họ cho rằng Vương gia đã là bá chủ tại Khai Dương Thành, không có người nào có thể so sánh được. Dĩ nhiên bọn họ cũng cho rằng mình tài trí hơn người.

Sở Mộ từng bước tiến về phía trước. Hắn thậm chí không rút Trảm Phong Kiếm ra, chỉ tiện tay điểm ra hai ngón tay. Hai luồng kiếm khí Tiên Thiên bắn ra, trong nháy mắt xuyên thủng yết hầu của hai tên hộ vệ, trực tiếp gϊếŧ chết.

Một chưởng đánh ra, ẩn chứa kiếm khí Tiên Thiên. Cửa lớn của phụ đệ Vương gia ầm ầm nổ vang, vỡ thành năm, bảy mảnh bắn vào bên trong, nhất thời đập trúng vào hai người, khiến cho bọn họ đầu rơi máu chảy.

- Vương Nhật Côn, đi ra.

Sở Mộ vừa quát.

- Ai dám gọi thẳng tên của gia chủ.

Trong đại sảnh lập tức có người phẫn nộ quát lớn. Thoáng cái một người lao tới, xuất hiện ở ngoài đại sảnh, ánh mắt đảo qua trên mặt Sở Mộ.

- Nửa bước Hóa Khí.

Sở Mộ liếc mắt liền nhìn ra tu vi của người này.

- Ngươi là ai, lại dám xông vào Vương gia ta, vẫn gọi thẳng tên của gia chủ.

Người này nhìn thấy cửa lớn bị đập nát thành năm, bảy mảnh, nhất thời tức giận không thôi. Hắn vừa nhìn Sở Mộ quát lớn, một tay biến thành trảo chộp tới.

Sở Mộ tiện tay điểm một ngón tay ra. Kiếm khí Tiên Thiên bắn ra. Kiếm giả nửa bước Hóa Khí kia căn bản không kịp né tránh, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã lập tức bị một chỉ của Sở Mộ xuyên thủng yết hầu, máu chảy không ngừng ngã xuống đất bỏ mạng.

- Vương Nhật Côn, đi ra.

Sở Mộ lần thứ hai hét lớn ra. Âm thanh truyền khắp Vương gia. Nhất thời, tất cả đám người Vương gia đều bị kinh động.

- Là ai? Thật to gan lớn mật. Cũng dám gọi thẳng tên của gia chủ.

- Không muốn sống nữa có đúng hay không?

Tất cả các nơi đều truyền ra tiếng quát lớn. Mỗi người tức giận không thôi. Hình như bọn họ đã xem mình là bá chủ Khai Dương Thành.

Ngay sau đó, Sở Mộ liền nghe được từng tiếng gió vang lên. Lập tức có từng bóng người từ phía xa lao đến, xuất hiện ở trong tiền viện của Vương gia.

- Đó là… trưởng lão Vương Hạ. Không ngờ hắn đã chết!

Con cháu Vương gia vừa chạy tới, nhìn thấy thi thể ngã trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, nhất thời kinh hãi.

- Trưởng lão Vương Hạ, là ai gϊếŧ?

Có mấy lão già ở ngoài chạy tới, hai mắt bắn ra điện quang bốn phía. Tiếp theo, ánh mắt bọn họ đều tập trung ở trên người Sở Mộ.

- Ta gϊếŧ. Vương Nhật Côn còn không ra.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

- Cái gì? Trưởng lão Vương Hạ là do ngươi gϊếŧ? Ngươi lại còn dám gọi thẳng tên của gia chủ. Đi tìm chết cho ta.

Một lão già nửa bước Hóa Khí trực tiếp rút kiếm. Một kiếm cuồn cuộn nổi lên giống như gió cát đầy trời gào thét, dường như muốn gϊếŧ chết Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn cũng không nhìn. Chẳng qua là tu vi nửa bước Hóa Khí. Thi triển ra cũng chỉ là sát chiêu kiếm thuật trung giai mà thôi. Hắn chậm rãi giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng thoáng động giống như chạm vào mặt nước. Một đạo kiếm khí Tiên Thiên bắn ra, nhanh như tia chớp.