Vùng cấm hai thước của Hoàng Phủ Thương Nguyệt rốt cuộc nắm giữ đến trình tự gì, còn đợi xác định.
Nhưng bất kể nói thế nào, có thể ở trên trình tự kiếm thuật Tông Sư nhập môn lĩnh ngộ được vùng cấm, đủ để nói rõ Hoàng Phủ Thương Nguyệt có ngộ tính đáng sợ. Nếu như hắn có tiếp nhận huấn luyện hệ thống hóa của kiếm thuật sư, có lẽ thành tựu ở trên phương diện kiếm thuật, sẽ không kém hơn so với Sở Mộ là bao nhiêu.
Sở Mộ đâm ra một kiếm. Kiếm quang tối tam ngưng tụ ở trên thân kiếm, vèo vèo vèo hóa thành ba đạo kiếm quang đâm về ba hướng thượng trung hạ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
- Ám quang!
Các trọng tài và học viên đều làm giật mình.
Bởi vì cho đến tận bây giờ, bất luận là ai lên đài chiến đấu, ngưng tụ ra kiếm quang, uy lực mạnh nhất chẳng qua là kiếm quang ảm đạm hơn kiếm quang sáng chói một chút. Nhưng lúc này Sở Mộ vừa ra tay không ngờ trực tiếp chính là kiếm quang tối đen, điều này nói rõ thành tựu của Sở Mộ ở trên cơ sở kiếm thuật thật sự đã để bọn họ lại phía sau.
Thần sắc Hoàng Phủ Thương Nguyệt không đổi, vung kiếm, dễ dàng phá tan ba kiếm của Sở Mộ. Trên thân kiếm của hắn cũng ngưng tụ là kiếm quang tối tăm.
Mọi người lại vô cùng kinh ngạc. Duy nhất chỉ có Sở Mộ hiểu rõ.
Kiếm quang tối đen chính là tiêu chí của Tông Sư nhập môn.
Sở Mộ không ngừng xuất kiếm, bất kể là nhanh hay chậm hay thay đổi thất thường, Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng chỉ tiện tay một kiếm chém ra, liền phá tan công kích của Sở Mộ.
Nhìn qua, Hoàng Phủ Thương Nguyệt có vẻ hết sức ung dung, dường như có một loại khí thế thiên hạ đều ở tay ta vô cùng dồi dào.
Mặc cho ngươi thiên biến vạn hóa, ta chỉ lấy một kiếm phá!
Chỉ riêng điều này, đã khiến rất nhiều người trong lòng sinh ra một sự sùng bái đối với Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
Thậm chí ngay cả đám người Vạn Bàn cũng sinh ra loại tâm lý sùng bái này.
Khi thực lực một người vượt lên trước ngươi, lại không khiến cho ngươi cảm thấy mình hoàn toàn không cách nào chống lại, ngươi có thể sẽ đố kị, cũng sẽ hết sức đuổi theo, để mong có thể vượt qua.
Nhưng khi một người thực lực không chỉ có vượt lên trước ngươi, còn cho ngươi cảm giác được không thể chống lại, ngay cả một tia giãy dụa cũng không có, trong lòng chỉ còn lại có bội phục và sùng bái thậm chí kính nể.
Người cũng như thần!
Ngay cả các trọng tài, mỗi người đều trợn mắt hốc mồm. Bọn họ nhận thức sâu sắc đến cảm giác bùi ngùi khi thế hệ người mới thay người cũ.
Tuy rằng lấy thực lực của bọn họ, không cần xuất kiếm, chỉ là một đạo kiếm khí đã có thể gϊếŧ chết Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Nhưng nếu như vứt bỏ những cái khác, chỉ cần giao phong ở trên phương diện kiếm thuật cơ sở, bọn họ tự nhận mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
- Xem ra cuộc tranh tài này, là Hoàng Phủ Thương Nguyệt thắng.
Các trọng tài đều thầm nghĩ. Giờ phút này, ngay cả trọng tài trưởng cũng có ý nghĩ này.
Không quan tâm Sở Mộ làm sao tấn công, từ người góc độ tấn công, tất cả đều sẽ bị Hoàng Phủ Thương Nguyệt chống đỡ.
Đột nhiên, Sở Mộ thu kiếm, lui về phía sau hai bước.
- Lĩnh vực kiếm thuật của ta, ngươi không thể công phá. Ở trong lĩnh vực kiếm thuật của ta, ta chính là thần!
Ánh mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt có chút cao cao tại thượng, thật sự giống như thiên thần đang quan sát.
Nếu như là kiếm giả bình thường, đối mặt với Hoàng Phủ Thương Nguyệt lúc này, có lẽ sẽ mất đi tất cả kẳh năng chống lại, chỉ còn lại có sự sùng bái.
Nhưng đối thủ của hắn là Sở Mộ.
Trên mặt Sở Mộ lộ ra một nụ cười mỉm, không nhanh không chậm nói:
- Ta phải sửa lại hai điểm sai lầm của ngươi. Thứ nhất, cái này là vùng cấm kiếm thuật, mà không phải là lĩnh vực kiếm thuật. Chênh lệch giữa vùng cấm kiếm thuật cùng lĩnh vực kiếm thuật, còn lớn hơn cả chênh lệch giữa Kiếm Khí Cảnh cùng Khí Hải Cảnh. Vùng cấm kiếm thuật lại chia ra thành mười đẳng cấp. Ngươi bây giờ, chẳng qua là vừa nắm giữ được đẳng cấp thứ hai mà thôi. Thứ hai, đối với người khác mà nói, ở trong vùng cấm kiếm thuật của ngươi, ngươi thật sự là thần. Nhưng ở trước mặt ta, cái gì cũng không phải.
Lời Sở Mộ nói khiến sắc mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt thoáng đổi. Chợt hắn lộ ra một nụ cười lạnh, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc không hiểu.
Bởi vì Sở Mộ nói quá rõ ràng, khiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt cảm giác hình như Sở Mộ đặc biệt hiểu sâu sắc về vùng cấm kiếm thuật này, còn vượt qua những gì hắn nhận thức.
- Cuối cùng, ta nói cho ngươi biết một câu. Nếu như đây là tất cả thực lực của ngươi, như vậy kiếm tiếp theo, ta phá bỏ vùng cấm kiếm thuật của ngươi.
Câu nói cuối cùng của Sở Mộ mang theo sự tự tin vô thượng.
Trên đài đấu kiếm, khóe mắt của trọng tài lại một lần nữa co giật.
- Ta thật ra muốn xem thử, ngươi làm thế nào phá được lĩnh vực kiếm thuật của ta.
Hoàng Phủ Thương Nguyệt vẫn gọi vùng cấm của hắn là lĩnh vực.
Sở Mộ không trả lời, chỉ đâm ra một kiếm.
Trên một kiếm này có kiếm quang u ám ngưng tụ, so với kiếm quang đen tối còn cao siêu hơn một tầng cấp. Uy lực tự nhiên cũng cường đại hơn không ít.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhất thời đại biến. Các học viên và trọng tài chỉ cảm thấy tầm mắt của mình dường như bị kiếm quang u ám này hút lấy, không có cách nào lấy ra được.
Một kiếm này hoàn toàn không nhanh, hoàn toàn có thể thấy rõ ràng quỹ tích. Nhưng quỷ dị chính là một kiếm đâm ra, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt, lại nhanh như tia chớp.
Bên trong vùng cấm kiếm thuật hai thước, Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhanh chóng đưa ra phản ứng. Hắn vội vàng chém ra một kiếm. Một kiếm này đã không có được sự bình tĩnh như lúc trước nữa.
Bởi vì kiếm của Sở Mộ quá nhanh, quá hung mạnh!
Một tiếng leng keng phát ra. Tia lửa bắn ra tám phương. Trong nháy mắt, kiếm quang tối đen của Hoàng Phủ Thương Nguyệt bị đánh tan. Chỉ cảm thấy một lực chấn động kết hợp với công kích không thể chống đỡ đánh thẳng tới. Kiếm trong tay không chịu sự khống chế rung lên. Một lực lượng lao về phía bàn tay. Tahnh kiếm thiếu chút nữa tuột tay bay ra.
Một kiếm tuyệt đối mạnh mẽ, phá vỡ vùng cấm kiếm thuật hai thước của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Hoàng Phủ Thương Nguyệt trong nháy mắt cứng đờ, khiến hắn giống như thành trống không không chút đề phòng, bị Sở Mộ tiến quân thần tốc, một kiếm để ở trên cổ họng.
Các học viên và trọng tài trợn mắt há hốc mồm, lại dùng sức dụi hai mắt tiếp tục nhìn qua. Quả nhiên, kiếm của Sở Mộ vẫn để ở trên cổ họng Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
Đầu Hoàng Phủ Thương Nguyệt hơi ngửa ra sau, sắc mặt tái xanh một mảnh. Trong mắt hắn không ngừng có hàn quang lóe lên.
- Sở Mộ thắng!
Một lúc lâu, trọng tài mới phản ứng được, hít một hơi thật sâu, trấn áp kích động trong lòng, lớn tiếng tuyên bố. Giọng nói rõ ràng mang theo âm rung.
Sở Mộ thu kiếm lui về phía sau ba bước.
- Nếu như toàn lực chiến đấu, một kiếm ta có thể gϊếŧ ngươi.
Giọng nói Hoàng Phủ Thương Nguyệt âm thanh giống như cực bắc gió lạnh thổi qua, khiến người ta gần như phải đông thành băng cặn bã.