Các trọng tài mỗi người đều nhìn về phía trọng tài trưởng, càng thêm bội phục.
Bởi vì, lần này an bài Sở Mộ và Chu Thiên Chiếu quyết đấu, trải qua vô số lần bàn luận, cuối cùng trọng tài trưởng trực tiếp vỗ bàn quyết định. Sự thực một lần nữa đã chứng minh, không ai có khả năng quan sát bằng trọng tài trưởng.
Trọng tài trưởng với bộ dạng lão thần khắp nơi, nhưng trong đầu rốt cuộc có ý tưởng gì, chỉ có chính hắn hiểu rõ ràng.
- Không biết lần này, Sở Mộ có thể chống đỡ được công kích của Lôi Hạo hay không?
- Ta thấy không chịu được đâu. Chỉ có điều năng lực tìm sơ hở của Sở Mộ thắng được Phương Lãnh Ngôn, nói không chừng sẽ tìm được sơ hở trong công kích của Lôi Hạo, một lần hành động phản kích.
Vui sướиɠ nhễ nhại, chính là cảm giác của Lôi Hạo hiện tại. Đặc điểm của hắn và Hướng Thiên Hà tương đối giống nhau. Phong cách cũng tương đối gần. Đều là loại một khi triển khai công kích sẽ liên tục không dừng.
Chỉ có điều Hướng Thiên Hà liên tục không dừng giống như nước sông dài dâng lên, không tìm được sơ hở. Lôi Hạo liên tục không dừng lại giống như mưa rền gió dữ tập kích đến. Vô số lực bạo phát mạnh mẽ.
Nếu nói hai người rốt cuộc ai cao minh hơn một bậc, chỉ có thể xem công lực của hai bên.
Đối mặt với công kích mưa rền gió dữ tia chớp như lôi đình của Lôi Hạo. Sở Mộ lại một bước cũng cũng không lui lại, sắc mặt như thường không có biến hóa chút nào.
Lôi Hạo ra một kiếm, Sở Mộ cũng không có né tránh, đón đỡ một kiếm.
Tiếng va chạm leng keng chói tai không ngừng vang lên. Tia lửa bắn ra. Bởi vì quán tính, tất cả bao quanh Sở Mộ từ quanh thân Sở Mộ bắn ra, một thoáng thật đẹp.
Không quan tâm Lôi Hạo công kích hung bạo mạnh mẽ tới mức nào, Sở Mộ trước sau đều có thể đón đỡ. Một kiếm cũng không thất bại. Thậm chí ngay cả một bước cũng không lui. Sắc mặt hắn cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
- Có chuyện gì vậy? Thế nào ta lại cảm giác Sở Mộ phòng thủ không có bao nhiêu áp lực.
- Lẽ nào Lôi Hạo đang nhường?
- Không có khả năng, Lôi Hạo không có lý do để nhường. Hơn nữa ngươi xem công kích của hắn đi. Hung bạo mạnh mẽ như vậy, sẽ có thể là nhường được sao?
- Vậy chuyện gì xảy ra? Sở Mộ thế nào lại giống như một người không có chuyện gì vậy.
- Không thể tưởng tượng nổi... Không thể tưởng tượng nổi. Sở Mộ đón đỡ kiếm ucả Lôi Hạo đã qua nửa khắc đồng hồ. Những đối thủ trước kia đều kiên trì không được nửa khắc đồng hồ đã bị thua. Sở Mộ không ngờ hoàn toàn không có một chút dấu hiệu bị thua nào.
Ngay cả bản thân Lôi Hạo cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đây là đối thủ đầu tiên hắn gặp phải, có thể ở dưới công kích cuồng bạo của hắn kiên trì được nửa khắc đồng hồ còn không có bất kỳ dấu hiệu bị thua. Nhất thời, hắn càng thêm hưng phấn.
Sau khi quát khẽ một tiếng, cơ bắp cánh tay phải Lôi Hạo dường như tăng thêm một vòng. Bên trong tay áo bào, gân xanh nổi lên. Lực lượng càng thêm cuồng bạo hơn.
Thật ra Sở Mộ cũng không ung dung giống như hắn biểu hiện ra. Thể chất Lôi Hạo đặc biệt biếи ŧɦái, tốc độ nhanh, lực lượng vô cùng lớn. Tất cả kết hợp lại phát ra cường độ công kích đặc biệt đáng sợ.
Nếu như chỉ là đón đỡ bình thường, hắn tuyệt đối không có cách nào kiên trì thời gian lâu như vậy. Mặc dù có thể chống đỡ, hoàn toàn là bởi vì hắn áp dụng phương pháp giảm bớt lực, giảm xuống tối thiểu mức độ công kích của Lôi Hạo.
- Được!
Lôi Hạo công kích không bao lâu, đột nhiên dừng lại. Hắn hít một hơi thật sâu, lần thứ hai xuất kiếm.
Cơ hội trong nháy mắt đó, Sở Mộ lại không phản kích. Hắn có dự định của hắn.
Lôi Hạo lại xuất kiếm. Lần này hắn thậm chí dùng tới cả kỹ xảo phát lực bản thân nắm giữ được, một kiếm đâm tới.
Sở Mộ một kiếm đón đỡ, nhất thời chỉ cảm thấy một lực lượng kỳ lạ từ trên mũi kiếm Lôi Hạo bùng nổ tung. Tuy rằng không phải quá mãnh liệt, nhưng khiến kiếm của hắn thoáng chấn động, xuyên qua thân kiếm nhanh chóng tiến tới bàn tay.
- Đây là kỹ xảo phát lực Lôi Hạo nắm giữ.
Ánh mắt Sở Mộ sáng lên, âm thầm nói. Hắn vận dụng phương pháp giảm bớt lực đánh mất một phần lực lượng.
Lôi Hạo tiếp tục xuất kiếm. Mỗi một kiếm đều dùng loại kỹ xảo phát lực này. Sở Mộ đón đỡ từng kiếm một. Kiếm sau so với kiếm trước càng cảm giác được rõ ràng uy lực do loại kỹ xảo phát lực này bạo phát ra.
Sau hai mươi mấy kiếm, sắc mặt Lôi Hạo trắng bệch. Trên trán hắn đã có mồ hôi xuất hiện. Hiển nhiên kỹ xảo phát lực như vậy là một gánh nặng đối với năng lực thân thể hắn.
Liên tục tiếp được hai mươi mấy kiếm, Sở Mộ cũng cảm giác được bởi vì chấn động bàn tay của mình có chút tê dại. Nếu không sử dụng phương pháp giảm bớt lực loại bỏ phần lớn lực lượng, chỉ sợ nhận ba bốn kiếm mình đã không tiếp nổi nữa.
- Lẽ nào, Sở Mộ cũng là quái vật?
Các học viên mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng bọn họ đưa ra một kết luận. Sở Mộ giống như Lôi Hạo, cũng là một quái vật.
Bằng không, đổi lại thành người bình thường, làm sao có thể chống đỡ được loại công kích của như vậy của Lôi Hạo trong thời gian gần một khắc đồng hồ.
Lại là một kiếm đâm tới. Lực lượng bạo liệt phía trên đã mạnh hơn trước một phần. Kiếm của Sở Mộ thiếu chút nữa tuột tay bay ra. Hắn không thể không kỹ xảo chấn động Chấn Thiên Lưu đánh tan một phần một phần lực lượng bạo liệt này.
Đây là đang trong cuộc thi đấu. Lần đầu tiên hắn sử dụng kỹ xảo Chấn Thiên Lưu. Nhưng chỉ sử dụng có một chút, không ai nhìn ra được.
- Có thể thi triển ra kiếm quang mang tính mê hoặc tương tự với Tề Thiếu Phàm, nắm giữ năng lực tìm kiếm sơ hở cường đại hơn Phương Lãnh Ngôn, còn có thể đấu về kỹ xảo với học viên cũ kiếm thuật tinh nhuệ như Chu Thiên Chiếu, cuối cùng giành thắng lợi, đồng thời tốc độ xuất kiếm kinh người. Hiện tại, lại cho thấy thể chất giống như quái vật và phòng ngự công kích không phá nổi. Lẽ nào kiếm thuật của Sở Mộ là toàn năng sao?
- Tuy rằng trước đó hắn đã từng công kích, nhưng cường độ công kích của hắn, so với mấy phương diện khác vẫn có chỗ thua kém không ít. Có lẽ công kích vốn cũng không phải là thế mạnh của hắn.
- Bất kể nói thế nào, đến bây giờ Sở Mộ thể hiện ra các phương diện, bất kỳ nắm giữ một phương diện nào đều có thể xứng với danh hiệu Tân Tinh. Một mình hắn không ngờ nắm giữ được vài loại.
- Cũng bởi vì như vậy, Sở Mộ mới có thể nhận được danh hiệu Siêu Tân Tinh. Hoàn toàn xứng đáng.
- Phù... phù...
Lôi Hạo khom người, một tay cầm kiếm chống xuống mặt đất một tay chống vào đầu gối, sắc mặt tái nhợt trán đổ mồ hôi, thở hồng hộc.
Mệt. Thật sự quá mệt mỏi, hắn chẳng bao giờ từng mệt như thế.
Sở Mộ đứng ở trước mặt Lôi Hạo, sắc mặt vẫn bình thường. Nhìn qua hình như hắn không có tiêu hao bao nhiêu sức lực, nhưng không có công kích.
Bởi vì tay phải Sở Mộ có chút tê dại. Tuy rằng sử dụng phương pháp giảm bớt lực loại bỏ hơn phân lửa công kích cuồng bạo của Lôi Hạo, nhưng vẫn không thể không chịu một ít ảnh hưởng.