Trong hàng con cháu,
Triệu Lâm thương yêu nhất chính là Triệu Khả Phong, vì Triệu Khả Phong
là người có tiền đồ nhất trong đám cháu của hắn, từ nhỏ đến lớn đều
thông minh như vậy, vốn có danh xưng là “Thần đồng”, hơn nữa còn là
người trẻ nhất đạt Giải Nguyên từ trước đến nay của Vương triều Đại
Lịch. Cho nên, dù Triệu Khả Phong chỉ là thứ tử của Triệu Tùng, nhưng
mỗi lần gia tộc tụ hội, hắn đều muốn Triệu Tùng mang theo Triệu Khả
Phong. Đối với những câu hỏi của Triệu Khả Phong, Triệu Lâm vẫn hết sức
nhẫn nại.
Mà Triệu Khả Phong, sau khi nghe câu trả lời của Triệu
Lâm, lại càng thêm tò mò, “Vậy tổ phụ, rốt cuộc là có việc gì tốt thế?
Có thể nói cho con biết được không?”
Không chỉ có Triệu Khả
Phong, cả Triệu Tùng và Tần Hương Hà cũng hết sức tò mò. Ngay cả người
đang một mực ghen tỵ là Triệu Khả Nhân thực ra cũng muốn biết rốt cuộc
là đã phát sinh chuyện gì.
”Ha ha ha...” Triệu Lâm cười vô cùng
vui sướиɠ, nhưng hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Khả
Phong, mà xoay qua nhìn phu phụ Triệu Tùng, trả lời, “Tùng Nhi, còn có
Hương Hà, sau này các con không cần phải trù tính cho hôn sự của Khả
Nhiên nữa, hôn sự của nó, bây giờ các con cũng không thể làm chủ nữa
rồi.”
Sau khi nghe xong câu trả lời của Triệu Lâm, Triệu Khả
Phong còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nó nghẹo đầu suy nghĩ,
nhưng vẫn nghĩ không ra lời tổ phụ nói rốt cuộc là có ý gì. Nhưng, Triệu Khả Phong không hiểu, không có nghĩa là Triệu Tùng và Tần Hương Hà
không hiểu.
Sau khi Triệu Tùng nghe được những lời này, nén nhịn
mừng rỡ ở trong lòng, mở miệng dò hỏi, “Phụ thân, lẽ nào ý của người là, hôn sự của Khả Nhiên, sau này sẽ có người làm chủ.”
Triệu Lâm
cười mà không nói, Tiêu Linh bên cạnh lại nhịn không được lên tiếng,“Đúng vậy! Không ngờ tới, Khả Nhiên thật đúng là có phúc, tuy không còn
hôn sự với Trung Nghĩa hầu phủ, nhưng hiện tại hoàng thượng đã mở lời
rồi, nói là tương lai hôn sự của Khả Nhiên người sẽ làm chủ. Nếu thật là do hoàng thượng tứ hôn, vậy thì tương lai người mà Khả Nhiên gả cho
nhất định là hoàng hầu tướng lĩnh.”
”Đúng vậy”, ngay cả Triệu Lâm cũng không nhịn được mở miệng cảm thán, “Không ngờ Khả Nhiên thật đúng
là có phúc! Nhưng chỉ vì một bài thơ mà đã có phong thưởng cao như vậy
rồi, không chỉ có như thế, còn được hoàng thượng yêu thích, nhận được
lời hứa tứ hôn của hoàng thượng. Xem ra, tương lai của Khả Nhiên quả
thật là không giới hạn!”
Sau khi nghe xong lời của Triệu Lâm và
Tiêu Linh, trong lòng Triệu Tùng và Tần Hương Hà vô cùng vui sướиɠ. Bọn
họ vui mừng chính là, tương lai nữ nhi này tuyệt đối sẽ mang đến nhiều
lợi ích hơn nữa cho bọn họ, đây là điểm khiến bọn họ hài lòng nhất.
Thế nhưng, Triệu Khả Nhân ở bên cạnh lại chẳng thể nào mà vui nổi, từ trước đến nay, nàng đều cảm thấy mình tốt hơn Triệu Khả Nhiên rất nhiều, nàng xinh đẹp hơn Triệu Khả Nhiên, tài học cũng giỏi hơn Triệu Khả Nhiên,
ngay cả phụ mẫu cũng yêu thương nàng nhất, cho đến nay, đối mặt với
Triệu Khả Nhiên, nàng luôn có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng chỉ
trong một đêm, tất cả đều thay đổi, tại thọ yến của ngoại tổ mẫu, Triệu
Khả Nhiên vô cùng tỏa sáng, Triệu Khả Nhiên được phong làm quận chúa,
hiện tại Triệu Khả Nhiên lại còn được hoàng thượng yêu thích, và có được lời hứa tứ hôn, những việc này dù thế nào nàng cũng không cách nào chấp nhận được.
Nghĩ đến những thứ này, Triệu Khả Nhân không nhịn
được lửa giận, Triệu Khả Nhiên dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà nàng ta được phong làm quận chúa, dựa vào cái gì mà nàng ta được phụ mẫu quan
tâm, dựa vào cái gì mà nàng ta được hoàng thượng yêu thích, nàng ta dựa
vào cái gì. Triệu Khả Nhân càng nghĩ thì càng thấy tức giận, càng thấy
bực bội và cũng càng kiên định thêm quyết tâm chối từ hôn ước, gả cho
thái tử của nàng.
Sau khi cùng mọi người ngồi một lúc, Triệu Lâm
phải quay lại thư phòng làm việc, Tần Hương Hà thì mang theo Triệu Khả
Nhân và Triệu Khả Phong trở về Tùng Bách viên. Còn Triệu Tùng, thì lại
cùng Tiêu Linh về Linh Vũ các.
Sau khi ngồi xuống, tâm trạng của
Tiêu Linh vẫn hết sức vui vẻ như trước, nói không ngừng, “Tùng nhi à!
Thật là không ngờ, Khả Nhiên mà lại cũng có ngày được như vậy, con quả
thật đã sinh được đứa con gái tốt!”
Nghe được lời Tiêu Linh nói,
Triệu Tùng cũng hết sức đắc ý, “Đúng vậy, không ngờ Khả Nhiên mà lại có
bản lĩnh như vậy. Từ trước tới giờ, Khả Nhiên đều không có tiếng tăm gì, nhưng không ngờ, nó lại thật là không lên tiếng thì thôi, một khi lên
tiếng thì khiến người ta phải kinh ngạc! Vậy mà cứ như thế được phong
làm quận chúa, hơn nữa còn được hoàng thượng tán thưởng.”
”Đúng
vậy.” Tiêu Linh gật đầu, “Trước đây, con vẫn luôn thiên vị Khả Nhân, sau này, con phải gắng mà chú ý, nhất định phải công bằng với cả hai đứa nó mới được. Bây giờ Khả Nhiên đã có tiền đồ như vậy rồi, tuy gần đây biểu hiện của Khả Nhân không đặc biệt tốt, nhưng dựa vào tướng mạo và tài
hoa của Khả Nhân, chỉ cần có cơ hội, cũng sẽ trở nên nổi bật, cho nên,
con phải nhớ kỹ, sau này nhất định phải đối xử bình đẳng với hai đứa nó, biết không?”
”Mẫu thân, người hãy yên tâm.” Triệu Tùng cũng là hết sức rõ ràng đạo lý này, “Con biết nên làm thế nào rồi, người yên tâm đi.”
”Ừ.” Sau khi nghe Triệu Tùng bảo đảm, Tiêu Linh hết sức hài lòng gật đầu,“Đúng rồi, sau này con làm việc nhất định phải để tâm một chút, còn phải cẩn thận một chút. Con xem, bây giờ thân phận quận chúa của Khả Nhiên,
còn có hôn sự trong tương lai của nó đã được hoàng thượng bảo đảm, cho
dù là việc gì, đối với con mà nói đều là vô cùng có lợi. Con phải biết
rằng, vì nhi nữ của con, bây giờ đối với con Hầu gia vẫn là hết sức hài
lòng, hơn nữa, xem ý tứ của Hầu gia, khả năng con đạt được tước vị là
rất lớn.”
”Thật vậy sao?” Sau khi nghe lời Tiêu Linh nói, Triệu Tùng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, “Mẫu thân, người nói là thật sao?”
Tiêu Linh gật đầu, “Ta thấy ý tứ của Hầu gia, đại khái cũng muốn nhanh chọn
ra thế tử rồi! Con phải biết rằng, tuổi của hắn cũng đã không nhỏ nữa,
cũng đến lúc lựa chọn người thừa kế rồi. Hiện tại, nữ nhi của con chính
là Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận chúa, Hầu gia còn rất
thích Phong nhi, hơn nữa Phong nhi thông minh như vậy, xem ra tiền đồ
trong tương lai cũng là không giới hạn. Hơn nữa, phía sau con còn có sự
hỗ trợ của Trung Nghĩa hầu phủ, cho nên, con hãy yên tâm đi, cơ hội của
con tuyệt đối sẽ lớn hơn nhiều so với tên Triệu Dũng kia. Cho nên, việc
bây giờ phải làm chính là làm việc phải để ý một chút, hơn nữa nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bọn Triệu Dũng nắm được nhược điểm
nào, có biết không?”
Sau khi Triệu Tùng nghe được lời phân tích
của Tiêu Linh, trong lòng mừng rỡ như điên, “Hài nhi nhớ kỹ rồi, đa tạ
mẫu thân đã chỉ điểm. Hài nhi biết nên làm thế nào rồi.”
Sau khi
nghe được lời Triệu Tùng nói, Tiêu Linh hết sức hài lòng, nhưng sau khi
nghĩ đến một việc, Tiêu Linh vẫn là không nhịn được thở dài một hơi,“Aizz, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, duy chỉ có
hôn sự của Khả Nhân. Nếu ban đầu các con không gấp gáp như vậy, nói
không chừng Khả Nhân còn có cơ hội có thể gả vào hoàng thất nữa!”
Sau khi nghe được lời cảm thán của Tiêu Linh, Triệu Tùng suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi, “Mẫu thân, nếu như hiện tại Khả Nhân
không có hôn ước trên người, nó có đúng hay không sẽ có cơ hội có thể gả vào hoàng thất?”
Sau khi nghe được lời Triệu Tùng nói, Tiêu Linh gật đầu, “Đúng vậy! Kỳ thực, ta vẫn luôn đang lót đường cho Khả Nhân,
cộng thêm tướng mạo tài hoa của Khả Nhân, còn có thông minh tài trí, đều là nổi tiếng khắp kinh thành. Vốn là rất có cơ hội được gả vào hoàng
thất, chỉ tiếc là bây giờ cơ hội đã bị lãng phí không không rồi.”
Sau khi nghe được lời của Tiêu Linh, Triệu Tùng vội vã mở miệng truy vấn,“Vậy, mẫu thân, nếu bây giờ Khả Nhân giải trừ hôn ước, người có thể hay
không giúp nó gả vào hoàng thất?”
Sau khi nghe được lời Triệu
Tùng nói, Tiêu Linh thất kinh, “Tùng nhi, rốt cuộc con muốn làm gì! Lẽ
nào, con còn muốn cho Khả Nhân từ hôn hay sao? Con không biết hôn ước
này rốt cuộc đại biểu cho cái gì sao? Nếu từ hôn, Hầu gia tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho con, vậy thì con một chút cơ hội kế thừa tước vị cũng
không có.”
”Mẫu thân, người suy nghĩ nhiều rồi.” Sau khi thấy vẻ
mặt nghiêm túc của Tiêu Linh, Triệu Tùng cũng không dám nói ra suy nghĩ
thật sự trong lòng mình, thế là vội vã mở miệng che giấu nói, “Không có, mẫu thân, người nghĩ đi đâu vậy, chuyện người nói con đều biết, con sẽ
không làm gì. Vừa rồi con chỉ là giả dụ mà thôi, là giả dụ.”
”Phải không?” Tiêu Linh cau mày nhìn về phía Triệu Tùng, tựa hồ là muốn thông qua đó mà nhìn rõ nội tâm của Triệu Tùng.
Chú ý tới hoài nghi của Tiêu Linh, tuy vẻ mặt của Triệu Tùng là bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, nhưng trong lòng vẫn đang đánh trống, chỉ sợ
bị mẫu thân mình nhìn ra điều bất thường gì.
Qua một lúc lâu,
Tiêu Linh thở dài một hơi, “Aizz, bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi,
trước đây ta bỏ ra nhiều công sức như vậy đều uổng phí rồi. Nhưng, nói
thật là, nếu Khả Nhân thực sự giải trừ hôn ước, có lẽ vẫn còn có cơ hội. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là giải trừ hôn ước, tuyệt đối không
thể xảy ra với Khả Nhân.”
Tiêu Linh cũng không biết con trai mình rốt cuộc muốn làm gì, nhưng bà vẫn là loáng thoáng cảm giác được, bà
biết cho dù bà ngăn cản, hắn cũng sẽ tiếp tục. Con của mình, mình vẫn là hết sức hiểu rõ, hiện tại, việc mình có thể làm, chẳng qua chỉ là nhắc
nhở hắn chút mà thôi.
Sau khi nghe được lời của Tiêu Linh, Triệu Tùng cũng không nói lời nào, chỉ rơi vào trầm tư.
”Được rồi.” Tiêu Linh mở miệng nói, “Muốn làm chuyện gì, con nhất định phải
nắm chắc, còn có, nhớ kỹ lời ta nói, sau này nhất định phải hành sự cẩn
thận, tuyệt đối đừng để bất kỳ người nào nắm được nhược điểm của con,
biết không?”
”Mẫu thân, người hãy yên tâm.” Triệu Tùng cung kính trả lời, “Con biết nên làm thế nào rồi.”
Sau khi nghe câu trả lời của Triệu Tùng, Tiêu Linh gật đầu, “Đúng rồi, nghe nói một trong số thϊếp thất của con đã mang thai, phải không?”
Nhắc tới thϊếp thất đang mang thai, Triệu Tùng hết sức vui vẻ, “Đúng vậy,
mẫu thân, Lưu thị đã mang thai, khoảng vài tháng nữa, người lại được làm tổ mẫu rồi.”
Thấy vẻ mặt Triệu Tùng vui vẻ như vậy, Tiêu Linh
lại chẳng vui lây tý nào, chỉ lạnh lùng mở miệng, “Con vẫn là đừng vui
vẻ như vậy mới tốt. Lưu thị không phải chỉ là một ca nữ hay sao? Cho dù
nàng ta thật sự sinh được con trai, vậy cũng chẳng có gì to tát, tuyệt
đối là không trở thành người tài được. Bây giờ con phải biết rằng, người con nên quan tâm là Khả Nhân, Khả Nhiên và Phong nhi ba đứa nó, con
phải biết rằng, hiện giờ ba đứa nó đối với con mà nói mới là quan trọng
nhất, hiểu chưa?”
Nghe Tiêu Linh nói, trong lòng Triệu Tùng hết
sức khó chịu, nhưng hắn cũng hiểu rõ, mẫu thân nói như vậy cũng là nghĩ
cho hắn mà thôi, cho nên, hắn vẫn rất cung kính trả lời, “Mẫu thân,
người yên tâm đi, đối với hài tử của Lưu thị, con sẽ không quá coi
trọng.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Triệu Tùng, Tiêu Linh
hết sức hài lòng gật đầu, “Nói ra thì, vẫn là Hương Hà và Tôn thị tương
đối có phúc! Hai nữ nhi Hương Hà sinh đều không đơn giản, Nhi tử Tôn thị sinh cũng là thông minh tuyệt đỉnh.”
”Mẫu thân nói rất đúng.” Triệu Tùng ở một bên phụ họa nói.
--- ------ ------ ----
Sau khi qua Trung thu, vốn nên là mọi người tự mình quay về phủ, nhưng vì
Trung thu năm nay, Triệu Khả Nhiên được phong làm quận chúa, nên Triệu
Lâm cố ý giữ cả nhà Triệu Tùng ở lại vài ngày. Sau đó vì để cho công
bằng, những người khác cũng đều ở lại. Vì thế, sau khi qua Trung thu,
lại qua thêm vài ngày sau, Triệu Khả Nhiên mới ngồi xe ngựa về Thái sư
phủ.
Lúc về Thái sư phủ, Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng mang theo
Thi Hương và Lung nhi ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trên xe ngựa, Lung
nhi có vẻ vô cùng hưng phấn, cứ không ngừng nhìn ra ngoài.
Thấy
dáng vẻ hưng phấn của Lung nhi, Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười,“Lung nhi, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì vậy, sau khi ngồi lên xe ngựa, hình như ngươi luôn rất vui vẻ.”
”Đúng vậy!” Lung nhi cũng không giấu diếm, cười trả lời, “Tiểu thư, người không biết, ở Hầu phủ nhiều
ngày như vậy, nô tỳ lại rất nhớ Thái sư phủ của chúng ta.”
Nghe
Lung nhi nói, Triệu Khả Nhiên cong khóe miệng, “Ngươi đó, chỉ có vài
ngày mà thôi! Sao mà nghe giọng điệu của ngươi, thật giống như chúng ta
đã rời nhà mấy năm vậy.”
”Nào có, tiểu thư, người sao lại cười
người ta vậy! Lung nhi dẩu môi, “Người ta chỉ là nhớ nhà mà thôi. Còn có Nguyệt Cô và Cầm Hương, đã lâu rồi chúng ta không gặp.”
Nghe Lung nhi nhắc tới Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên mỉm cười, “Đúng vậy, đúng là có một khoảng thời gian không gặp rồi.”
Nhắc đến Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên lại nhớ tới trước đây nàng bảo Cầm Hương ở lại tra xét việc Lưu di nương mang thai, bây giờ không biết rốt cuộc
đã tra ra hay chưa. Nhưng, theo như bản lĩnh của Cầm Hương, e rằng đã
tra ra rồi. Nghĩ đến việc này, Triệu Khả Nhiên khẽ nhếch miệng, kỳ thật
nói thật lòng, đối với cái thai của Lưu di nương, nàng thật sự là cảm
thấy vô cùng hứng thú, rõ ràng là đã không thể mang thai được, thế nhưng lại thật sự có thai, quả thật nàng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là làm thế nào mà mang thai được.
Thấy Triệu Khả Nhiên dường như không tập trung, Lung nhi mở miệng gọi,“Tiểu thư, tiểu thư.”
”Hả, sao vậy?” Nghe tiếng Lung nhi gọi, Triệu Khả Nhiên đang đắm trong suy
nghĩ của mình giật mình tỉnh lại, nhìn Lung nhi, “Làm sao vậy, có chuyện gì không?”
Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Lung nhi hơi nhíu
mày, “Tiểu thư, câu này nên là nô tỳ hỏi người mới đúng! Rốt cuộc là
người làm sao vậy, đang suy nghĩ gì vậy! Nghĩ đến nhập thần như vậy,
ngay cả nô tỳ gọi người cũng không nghe thấy.”
”Không có việc
gì!” Triệu Khả Nhiên mỉm cười, giấu vẻ mất tự nhiên của mình, “Ta chẳng
qua là đang suy nghĩ một số việc mà thôi.”
Thấy vẻ không tập
trung của Triệu Khả Nhiên, Lung nhi cũng biết mình sẽ không hỏi được gì, nên cũng không truy hỏi nữa. Hơn nữa, tâm tình của nàng vẫn đang rất
kích động, chỉ cần nghĩ tới sắp được quay về Hầu phủ, là nàng cảm thấy
hết sức hưng phấn.
Sau khi trải qua chặng đường nói ngắn không
ngắn, nói dài không dài, đoàn người Triệu Khả Nhiên rốt cuộc về tới Thái sư phủ. Vừa xuống xe ngựa, có thể thấy, tất cả mọi người đã đứng ở cửa
đợi bọn họ về.
Vừa nhìn thấy bọn họ xuống xe ngựa, mọi người đều quây quanh bọn họ. Nhưng người đầu tiên bước lên trước chính là Lưu di
nương. Vừa nhìn thấy Triệu Tùng, Lưu di nương lập tức bước lên trước, mở miệng làm nũng nói,
”Lão gia, người sao lại đi lâu như vậy,
thϊếp thân rất nhớ người đó! Không chỉ có thϊếp thân, còn có hài tử
trong bụng thϊếp thân cũng vô cùng nhớ người nữa.”
Vừa nhìn thấy
Lưu thị đi lên trước, Triệu Tùng vội vàng đỡ lấy nàng ta, mở miệng nói,“Linh Linh, ngươi thân đang mang thai, sao lại không ngoan ngoãn ở trong Giải Vũ viên mà dưỡng thai, ra đây làm gì!”
”Lão gia, người ta nhớ người mà!” Lưu di nương kéo tay Triệu Tùng làm nũng.
Nhìn dáng vẻ của Lưu di nương, Triệu Tùng có nhiều lời hơn nữa cũng không
nói ra được. Từ trước đến nay, hắn đều rất thích Lưu thị, chính là vì
Lưu thị nhu thuận hiểu chuyện, lại xinh đẹp động lòng người. Cho nên,
nhìn dáng vẻ nũng nịu của Lưu thị, hắn vẫn là vô cùng yêu thích.
Nhưng Tần Hương Hà đứng ở một bên thì không hào hứng như vậy, lúc nhìn thấy
Lưu thị, vẻ mặt nàng ta bắt đầu u ám, sau đó thấy dáng vẻ nũng nịu của
Lưu thị, nàng ta càng thêm bực bội, chỉ muốn mở miệng quở mắng cho một
trận, nhưng ngại vì đang ở trước cửa nhà, hơn nữa Triệu Tùng cũng đang ở đây, cho nên Tần Hương Hà đành phải nuốt cơn giận xuống.
Còn
Triệu Khả Nhiên? Bắt đầu từ sau khi Lưu di nương đến, nàng đều không chú ý đến từng hành động lời nói của nàng ta, tất cả ánh mắt của nàng đều
đã tập trung đến bụng của Lưu di nương. Không biết có phải là ảo giác
hay không, Triệu Khả Nhiên tựa hồ luôn cảm thấy cái thai của Lưu di
nương hình như lớn lên đặc biệt nhanh, căn bản là không giống thai ba
tháng tuổi, không, hiện tại nên là thai bốn tháng rồi. Triệu Khả Nhiên
vừa nhìn, vừa chau mày suy tư, không hề chú ý tới người xung quanh.
Nhưng hành động kỳ lạ của Khả Nhiên hiển nhiên làm cho mọi người chú ý. Tất
cả mọi người nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, thế nhưng Triệu Khả Nhiên lại lơ mơ không biết. Nhìn thấy tình hình như vậy, Thi Hương liền kéo tay
áo Triệu Khả Nhiên, nhắc nhở Triệu Khả Nhiên. Chú ý tới sự luống cuống
của mình, Triệu Khả Nhiên vội vã thu hồi ánh mắt.
Lưu di nương tự nhiên cũng là chú ý tới Triệu Khả Nhiên vẫn đang nhìn chăm chú bụng của nàng ta, trong lòng nàng ta cảm thấy một chút hoảng hốt, không khỏi
thầm nghĩ, không biết đại tiểu thư có phải hay không đã biết được cái
gì. Còn có, lần trước đại tiểu thư đến Giải Vũ viện thăm mình cũng vô
cùng lợi hại, lẽ nào đại tiểu thư thật sự đã phát giác được chuyện gì
rồi.
Nghĩ đến đây, Lưu di nương nở nụ cười để che giấu sự mất tự
nhiên của mình, “Đại tiểu thư, rốt cuộc vừa rồi ngươi nhìn cái gì vậy!
Thϊếp thất chú ý tới, ngươi luôn nhìn bụng của thϊếp thân, có thể nói
cho ta biết, rốt cuộc là tại sao không?”
Nghe câu hỏi của Lưu di
nương, Triệu Khả Nhiên không hề bối rối, dù sao mình hiện giờ ngoài thân phận đại tiểu thư dòng chính của Thái sư phủ ra, còn là Tòng Nhất Phẩm
Tôn Chính Trấn Quốc Quận chúa, cho nên với thái độ chất vấn như thế này
của Lưu di nương mà nói, chính là đã mạo phạm đến nàng rồi.
Thế
nhưng, Triệu Khả Nhiên cũng không có so đo với Lưu thị, còn cười cười
nói, “Lưu di nương, ngươi quá lo lắng rồi, ta chẳng qua là hiếu kỳ mà
thôi, nên mới nhìn bụng của ngươi lâu một chút mà thôi.
”Đại tiểu thư, chỉ là mang thai thôi, có gì để tò mò đâu. Lẽ nào nói, ngươi có ý
kiến gì với hài tử của thϊếp thân hay sao.” Lưu di nương cũng không vì
Triệu Khả Nhiên giải thích mà thở phào nhẹ nhõm, ngược lại lời nói ra
còn có chút khẩu khí hăm dọa trong đó.
Bây giờ Lưu thị chính là
sợ Triệu Khả Nhiên nhìn ra cái gì không bình thường, cho nên mới dùng
loại giọng điệu này nói chuyện. Nàng ta nghĩ, dù sao trong lòng Triệu
Tùng, hình như cũng không phải là rất coi trọng đích trưởng nữ Triệu Khả Nhiên này, thêm vào đó hiện giờ mình đã mang thai rồi, cho nên, bây giờ Triệu Tùng hẳn là sẽ đứng về phía mình. Tốt nhất là có thể làm cho
Triệu Tùng có ý hoài nghi nhất định với Triệu Khả Nhiên, lời như vậy,
cho dù tương lai Triệu Khả Nhiên thực sự biết được gì, thì lúc nói ra,
Triệu Tùng cũng sẽ không tin.
Cách tính toán này của Lưu di nương là rất hay, nhưng nàng ta đã tính sót một việc, chính là, hiện tại địa
vị của Triệu Khả Nhiên lúc này đã không giống ngày xưa nữa, ngay cả
Triệu Tùng, bây giờ đối với Triệu Khả Nhiên cũng đều phải nhún nhường ba phần. Thật ra thì cũng không phải nàng ta tính toán sai sót, mà là việc này, người ở Thái sư phủ vốn vẫn chưa biết.
Quả nhiên, nghe được lời nói mang hàm ý của Lưu di nương, Triệu Tùng không hề nghi ngờ Triệu Khả Nhiên, trái lại mở miệng khiển trách Lưu di nương, “Ngươi rốt cuộc
đang nói gì đấy? Rốt cuộc ngươi có biết mình đang nói với ai hay không?
Đại tiểu thư cũng là người mà ngươi có thể tùy tiện mở miệng nghi ngờ
sao? Khả Nhiên chẳng qua chỉ hiếu kỳ chút xíu bụng của ngươi mà thôi,
cũng không được sao? Tương lai, đây là đệ đệ hoặc muội muội của nàng!
Nàng nhìn lâu một chút cũng không được sao? Nếu ngươi không muốn người
ta nhìn ngươi, vậy thì đừng tùy tiện ra khỏi Giải Vũ các!”
Nói
thật, trong lòng Triệu Tùng vẫn cảm thấy rất tiếc cho Lưu di nương. Xem
ra mẫu thân của mình nói thật đúng, bây giờ Lưu thị tuy đã mang thai,
nhưng dựa vào dáng vẻ kia của Lưu thị, cho dù thật sự sinh được con
trai, trong tương lai e rằng cũng không cách nào trở thành người tài
được.
Mà Lưu di nương nghe được lời khiển trách của Triệu Tùng,
cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng ủy khuất, thế nhưng,
thấy Triệu Tùng tựa hồ giận thật, nàng ta cũng không dám mở miệng phản
bác nữa, đành phải lặng lẽ ngậm miệng lại.
Còn Triệu Khả Nhiên,
sau khi thấy ý kiến của Triệu Tùng, lại không ngạc nhiên chút nào. Bởi
vì đối với vị phụ thân này nàng vẫn là tương đối hiểu rõ. Chỉ cần là
người hoặc việc có lợi cho hắn, hắn đều sẽ đặc biệt khoan dung. Nếu bây
giờ mình không phải đã được phong làm quận chúa, thì bây giờ người bị
hắn phê bình chính là mình, chứ không phải Lưu di nương. Thế nên, đối
với phụ thân như vậy, Triệu Khả Nhiên vẫn là không có cách nào tôn kính
hắn.
Tần Hương Hà ở bên cạnh, sau khi thấy Triệu Tùng khiển trách Lưu thị, tâm tình rất tốt. Nàng ta biết, cho dù bây giờ Lưu di nương
thật sự sinh được con trai, cũng không có bất kỳ tác dụng nào. Xem ra,
hiên giờ trong mắt của trượng phu mình, vị trí của Khả Nhiên nữ nhi của
mình tuyệt đối cao hơn Lưu thị này rất nhiều. Cho nên, bây giờ nàng cũng không muốn quản Lưu thị nữa. Dù sao thì nữ nhân trong hậu viện rất
nhiều, Lưu thị muốn bình an sinh hạ đứa bé này chỉ sợ là không dễ dàng
đâu!
Vừa nghĩ tới khả năng này, khóe miệng Tần Hương Hà cong lên thành một nụ cười.