Phiên ngoại 2. Hai thiếu niên không cài hoa ( thiết lập thế giới song song).
Lần đầu tiên tôi và vợ gặp nhau là năm 11 tuổi vào kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 4. Ba mẹ quyết định đến nơi khác làm ăn, cho tôi chuyển trường, đưa tôi đến nhà bà nội. Cậu là người đầu tiên trong ngày đầu tiên tôi đến Bách Nhạc Hạng. Khi đó cậu rất nhỏ, gầy teo, mặc một cái áo sơ mi trắng tinh với quần soóc nhỏ. Áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi làm hiện ra cái vai nhỏ tinh xảo như một đôi cánh nhỏ. Hai chân vừa nhỏ vừa dài vừa thẳng như hai củ khoai được gọt sạch sẽ, trên bắp chân có vài vết hồng hồng muỗi cắn.
Cậu vươn tay nhảy bắt lấy cành cây dâu, tôi gọi cậu: "Này, làm gì vậy?" Cậu quay lại, ngay lập tức tôi cho rằng cậu là một cô gái. Mặt cậu đầy mồ hôi, tóc mái ướt sũng rũ xuống che đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Tôi cao hơn cậu, không cần kiễng chân cũng có thể với tới cành cây, vì vậy tôi đặc biệt khốc mà hái được mấy quả dâu đưa cho cậu: "Này!" Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, không lấy: "Tôi không muốn cái này, muốn lá cây!" Tôi nhét quả dâu vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt: "Lấy lá cây làm gì?" Cậu nhỏ giọng nói: "Nuôi tằm, cậu không biết khoa học tự nhiên sao?" Tôi đương biết, tôi không thích loại sâu lắm lông uốn éo này, chú ý là không thích, không phải sợ.
Vì vậy tôi nói: "Ngu ngốc, tôi đã từng nuôi, chơi chả vui." Cậu giống như không bị đả kích, nháy mắt vô cùng hưng phấn hỏi tôi: "Bọn chúng sau này thật sự sẽ biến thành màu trắng sao? Nó dài bao nhiêu? Khi nào thì có cánh? Kết kén như sao?" Tôi chưa từng nuôi, tôi cũng không biết, vì vậy tôi làm vẻ khinh thường: "Vậy tự cậu nuôi rồi biết, tôi nói cho cậu còn ý nghĩ gì!"
Tôi hái mấy cái lá dâu đưa cho cậu, cậu vui vẻ nói cảm ơn giơ tay ra lấy, tôi vèo một cái giơ tay lêи đỉиɦ đầu, trêu cậu: "Gọi ca liền cho cậu." Cặp mắt xinh đẹp khao khát nhìn chằm chằm lá dâu trong tay tôi, mềm nhũn gọi: "Ca..." Quá ngoan, quá dễ ức hϊếp, một lúc không nhịn được hái một bông hoa cài sau tai cậu. Cậu còn chưa lấy lá trong tay tôi, lại không dám lấy bông hoa xuống, gấp đến độ mặt đỏ lên, vô cùng đáng thương mà vặn ngón tay: "Tôi không phải là con gái!" Tôi nhìn mắt cậu cụp xuống, trong lòng mềm nhũn, hoa khôi trước kia trong lớp cũng không đẹp bằng cậu.
Cho nên nói ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, từ nay về sau cậu ở trong lòng tôi vĩnh viễn là hương thơm của hoa, vị ngọt của dâu, vĩnh viễn là đứa bé trai xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trong mùa hè của tôi. Cậu nói tên cậu là Thần Thần, tôi cho là thần trong buổi sáng vì vậy để lừa cậu tôi đã nói có một chữ đêm trong tên mình.
Xế chiều ngày hôm sau tôi ở trong sân đào giun, cậu lại tới lấy lá dâu, tôi ném cái xẻng và thùng xô chạy đuổi theo, lại hái thêm bông hoa cài lên đầu cậu. Bây giờ nhớ lại tôi thấy mình thật khốn nạn, mười một tuổi đã thật lưu manh đi đùa giỡn người ta. Tôi muốn nhìn dáng vẻ đỏ mặt không biết làm sao của cậu, muốn trêu cậu gọi tôi là ca, - sau đó tôi liền bị đánh. Người nọ xoay người đè tôi xuống đất đánh, trong miệng còn lẩm bẩm: "Mày là người mới tới sao? Mới tới đã muốn trêu Lam ca? Chán sống?"
Con bà nó, mới có một ngày mà người đã thay đổi rồi, tôi bị đơ đến quên đánh trả. Khi đó tôi còn không biết đây là anh vợ, vợ có một anh trai sinh đôi, là chúa tể của con đường này, là vương của Bách Nhạc Hạng. Thật ra mà nói, khi đó hai người bọn họ so với con gái còn đẹp hơn, vợ tôi là một bé gái manh, anh trai cậu lại là một..bé gái kim cương.
Ba năm còn lại của tiểu học rồi ba năm trung học, ba người chúng tôi đều cùng trường cùng lớp, mỗi ngày cùng đi học cùng tan học. Khi đó tuổi còn nhỏ cũng không có gì là thích, không ý thức được, dù sao mọi người cũng là anh em bạn tốt, chơi với nhau liền vui vẻ. Thật ra thì tôi với anh vợ chơi khá là hợp nhau, cùng nhau đi chơi điện tử, chơi bóng rổ, Thần Thần thì lại là một thế giới hoàn toàn khác, cậu thích đọc sách, viết văn cực kì tốt, luôn được coi là văn mẫu mà truyền cho cả lớp đọc. Cậu là đại diện cho lớp văn, có trời mới biết tôi chán ghét cái môn này đến cỡ nào, mỗi ngày cậu đều dốc hết sức mà bắt tôi viết bài tập ngữ văn, bắt tôi học thuộc thơ Đường làm tôi đối với cậu vừa yêu vừa hận, vừa hận vừa yêu.
Tôi nghĩ nếu năm lớp 10 không phát sinh chuyện đó, chúng tôi có thể sẽ tiếp tục như vậy, ba người làm anh em tốt cả đời.
Đó là một ngày tháng mười, buổi tối không muốn làm bài tập tôi chơi game ở trong phòng, thật kỳ quái, Lục Giác Lam không online. Tôi đang đánh thì nhận được một tin nhắn của cậu hỏi tôi bây giờ có thể ra ngoài một lát được không, tôi nói được rồi tắt game đi tìm cậu. Cậu đứng ở đầu hẻm đang đút con mèo nhỏ ăn, ngồi rúc lại thành một cục. Tôi đi tới xoa xoa tóc cậu: "Sao vậy?" Cậu ngẩng đầu lên nhíu mày: "Duệ ca, ba tôi không phải là ba tôi." Tôi sững sờ, nghe không hiểu: "A?" Mặt cậu quắn quít, chính là cái mặt khi đọc đề lý hóa, mấy môn này của cậu đều thật tệ: "Tôi nói, tôi với anh tôi không phải con trai của Lục Thành Hùng."
Cậu nói ba ruột của bọn họ họ Ninh, đã ly hôn với Trần Ngọc Hồng từ lâu, Trần Ngọc Hồng đem theo hai đứa con trai còn chưa hiểu chuyện gả cho Lục Thành Hùng, cho nên hai người bọn họ hoàn toàn không biết chuyện ba ruột, hai ngày trước ba ruột bọn họ đột nhiên say rượu đột nhiên chết. Tôi nhiều chuyện hỏi cậu một câu: "Vậy tại sao bọn họ lại ly hôn?" Sắc mặt cậu thay đổi, thấp giọng nói: "Người kia là, đồng tính luyến ái." Khi đó làm gì có ai hiểu những thứ này chứ? Cái từ này cứ như cái loại vặn vẹo, đường đột, bất kham, thậm chí còn có chút kinh khủng bỗng xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi. Đại khái cũng từ ngày đó tôi bắt đầu suy nghĩ về tính hướng của mình.
Cuối năm lớp 10 bắt đầu chia lớp, tôi và Lục Giác Lam cùng vào lớp chất lượng ban khoa học tự nhiên, tức phụ nhi (con dâu) vào lớp chất lượng ban khoa học xã hội, chúng tôi chỉ có thể gặp mặt lúc đi học. Tôi không thể quen được vừa vào đã có giám thị lắc lư đi ngoài hành lang giám sát, ra chơi giữa giờ cậu cũng không ra khỏi lớp chỉ ngồi tại chỗ đọc sách. Lần đầu tiên tỏ tình là lần đi thực hành xã hội lớp 11, ban khoa học xã hội ít nam không thể chuẩn bị phòng ngủ nên để bọn họ ngủ cùng ban khoa học tự nhiên.
Buổi tối một đám người chơi trò Truth or Dare, tình tiết cũ rích hỏi tôi có thích ai không, tôi nói có, sau đó giáo viên chủ nhiệm bắt cả đám. Tôi len lén liếc Thần Thần, trên đầu gối cậu đang bày một quyển năm ba, một bộ dạng đang làm đề nhưng tôi nhìn được cậu rất để ý. Quả nhiên, nửa đêm chúng tôi đυ.ng nhau ở nhà vệ sinh, cậu không nhịn được vẫn hỏi tôi: "Anh thích ai?"
Da mặt tôi đặc biệt dày liền trực tiếp nói: "Cậu a, mười một tuổi lần đầu tiên thấy đã thích." Cậu bị dọa, theo thói quen vặn vặn ngón tay: "Anh đừng nói đùa, không được!" Tôi hỏi: "Vì cái gì không được!" Trên mặt cậu lại xuất hiện vẻ mặt như đang làm đề thi vật lý, hẳn là cậu đã không cần phải học vật lý nữa: "Anh là nam, tôi cũng là nam, anh thích tôi thì anh trở thành..." "Thành cái gì?" Tôi gặng hỏi cậu, cậu không chịu nói ra ba chữ kia, cậu cảm thấy đó là một từ rất xấu. "Dù sao cũng không được! Trêu cũng không được!" Cậu thật sự tức giận. Hậu tri hậu giác tôi phát hiện mình sai rồi.
Chúng tôi trải qua một kỳ học lúng túng, có một năm còn không nói chuyện nhiều với nhau. Lục Giác Lam hỏi chúng tôi có chuyện gì, tôi không biết trả lời thế nào. Sau đó liền đến lúc phải thi vào đại học, buổi tối hôm thi xong chúng tôi đi KTV. Thần Thần là tới là giục anh cậu trở về, đáng tiếc y đã chạy đi với bạn gái, hai chúng tôi đối mặt có chút ngượng ngùng. Thật ra thì ngày hôm đó tôi không hoàn toàn say, chính là mượn rượu nói hết lời muốn nói ra, cũng quả thật không muốn kích động cậu, tôi thật sự khổ sở.
Tôi nói tôi không phải chỉ thích cậu một chút sao? Đến nỗi một năm cậu cũng không nói chuyện với tôi sao? Có cần phải như vậy không?
Tôi nói cậu chuẩn bị đến thành phố nào, tôi nhất định không điền nơi đó, tôi sẽ dựa theo bản đồ, cách cậu càng xa càng tốt có được hay không.
Tôi nói dù sao sau này lên đại học cách nhau trăm lẻ tám ngàn dặm, một năm nhiều nhất gặp nhau hai lần, tránh cho tôi cả ngày ở trước mặt cậu làm cậu khó xử.
Tôi nói nhìn đi, một năm hai lần cũng đừng nghĩ. Không phải nói là Bách Nhạc Hạng sắp bị bỏ sao, vậy sau này không có cơ hội để gặp nữa rồi, đời này không có cơ hội.
Cậu bị mấy câu nói của tôi làm khóc, ánh mắt đỏ bừng, mũi đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt, tôi nói cậu khóc cái gì tôi còn chưa khóc. Đại khái là miệng tôi đúng là thiếu đánh, cậu muốn tôi im miệng, lại trực tiếp dùng môi mình chặn miệng tôi. Tôi bối rối mấy giây lập tức nâng gáy cậu đổi khách làm chủ, môi cậu so với tưởng tượng của tôi còn mềm hơn, ngọt hơn, là vị dâu.
Tôi không cho cậu đường lui, tôi hỏi cậu: "Cậu đã nghĩ rõ chưa? Tôi là đồng tính luyến ái, cậu thích tôi cậu cũng là đồng tính luyến ái." Cậu quắn quít, cau mày suy nghĩ hồi lâu: "Cái đó...tôi đã suy nghĩ qua, loại chuyện này, chỉ cần không cần kết hôn với nữ sinh liền không quan hệ?" Mặt tôi trầm xuống: "Cậu còn muốn kết hôn với ai?"
- Sau ngày thi vào đại học đó chúng tôi bắt đầu ở cùng một chỗ.
Chúng tôi học đại học cùng một thành phố. Lần sinh nhật đầu tiên của tôi trong những năm đại học cậu mang bánh sinh nhật và quà đến tìm tôi, tôi nhìn cậu càng giống khối bánh ngọt hơn, càng giống một món quà hơn. Người cậu rất trắng, là cái loại trắng mềm mịn giống như một bông hoa, chính giữa gáy có một nốt ruồi nhỏ nổi bật trên cái cổ trắng nõn, đặc biệt khả ái. Bất quá khi đó tôi chỉ đơn thuần là trên giấy đàm binh (lý luận suông), chưa từng có kinh nghiệm nào làm cậu rất đau, cậu một bên nức nở gọi "Duệ ca" một bên chảy thật nhiều nước mắt.
Sau khi tốt nghiệp chúng tôi đến Liên thành thuê một căn nhà ở chung. Sau đó không biết tại sao Trần Ngọc Hồng biết chuyện chúng tôi bắt cậu về nhà. Tôi không để cậu đi, tôi biết lần này cậu về sẽ không trở lại, nhà cậu từng có chuyện cũ như vậy, cậu lại mềm lòng lại hiền lành, nhất định sợ làm mẹ thương tâm. Tôi nói: "Hôm nay cậu dám đi chúng ta liền kết thúc!" Cậu đi, thừa dịp buổi tối lúc tôi ngủ để lại cho tôi tờ giấy, giải thích mình giải quyết xong sẽ trở lại, bảo tôi chờ cậu.
Tôi không đợi được cậu trở lại, chỉ chờ được đến lúc được báo tin tai nạn xe cộ. Tôi ngồi máy bay cả đêm về Tấn thành, cầu Trần Ngọc Hồng cho gặp cậu một lúc, tôi nói cậu ấy yêu tôi như vậy, có lẽ cảm giác được tôi sẽ tỉnh lại. Trần Ngọc Hồng mắng tôi, nói tôi còn nói được lời như vậy có biết xấu hổ hay không. Tôi không có vấn đề, ngay cả mạng tôi có thể không cần, mặt mũi thì là cái gì. Tôi quỳ suốt ba ngày mới được cho vào phòng ICU thăm.
Tiểu hỗn đản ngủ thật lâu, hai tháng mười bảy ngày, tôi cảm thấy một thế kỷ cũng không dài như vậy. Sau này lúc tỉnh lại câu đầu tiên cậu nói là: "Tôi mơ một cơn ác mộng, mơ thấy anh không yêu tôi." Tôi rất tức giận, không khống chế được nước mắt cũng không khống chế được lời thô tục: "Cậu mơ cái mộng chó má gì! Giấc mộng này đáng giá lắm sao mà cậu ngủ mãi không chịu tỉnh? Không ồn ào, không nổi nóng nói câu chơi xong sao? Cậu cứ như thế muốn dọa tôi sợ?" Cậu không có khí lực gì, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi quơ quơ: "Thật may chỉ là mộng, hù chết tôi rồi."
Nói nhảm, mộng đều là giả, tôi làm sao có khả năng không yêu cậu.
TOÀN VĂN HOÀN
- -----------------------------------------
Vài lời tâm sự của editor: hello, vậy là cuối cùng cũng kết thúc bộ này. Đây là bộ đầu tiên mình làm còn nhiều sai sót, nhiều chỗ không biết edit và edit thì mình cảm thấy cũng không mượt lắm vì cơ bản là mình cũng không biết tiếng Trung, hoàn toàn dựa vào bản QT và gg dịch nên mong mọi người cứ vui vẻ vui vẻ đọc thôi, chỗ nào thấy sai thì cmt để mình sửa chứ mình không quen ai biết edit hoặc beta cả. Thử làm edit mới biết edit một chương truyện cũng mất thời gian thật sự, mà bộ này mỗi chương cũng chỉ tầm hơn 2k từ, vài chương thì hơn 6k từ mà mình kiểu mất cmn 1-2 ngày =))))) chưa bao giờ nghĩ là gõ 2k từ lại lâu đến thế =))) Vì là bộ đầu nên mình muốn có thể đăng đều đặn một chút nên là edit được tầm 9 chương thì mới bắt đầu up truyện, vì cái cảm giác đợi chuyện xong tự dưng lọt hố khó chịu thật sự, mong là mình cũng không làm các bạn có cảm giác này =))))) xong acc mình cũng kiểu như đảo hoang nên lúc đầu up có mỗi mình xem =)) xong cứ đếm lượt đọc, lúc cán mốc 100 lượt đọc vui vl =))) ui thế giờ nghĩ mấy bộ tận nghìn tận triệu lượt đọc nó kinh khủng thế nào =))) vậy hoy, mình muốn nhảm nhảm chút tí. Chúc mọi người năm mới như ý.