“Ngươi thật muốn chết?” Tần Liệt lạnh giọng nói.
Thân thể cao gầy của Mễ Nhã đột nhiên cứng ngắc, không dám nhúc nhích chút nào nữa.
Nàng cảm giác được, năm cột băng kia chẳng những sắc bén tới cực điểm, còn khắc cực hàn thiên địa quy tắc.
Lực lượng cực hàn tồn tại trong đó, làm Huyền Băng Huyết mạch trong cơ thể nàng cũng có chút không chịu nổi.
Nàng đột nhiên ý thức được, Tần Liệt sau khi thức tỉnh thiên phú huyết mạch “Tuyệt Đối Linh Độ”, nhận biết đối với cực hàn chi lực đã càng thêm khắc sâu.
Hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy, sau khi cách một đoạn thời gian như vậy, thực lực Tần Liệt lại tăng vọt.
Nàng không biết, Tần Liệt gần đây ở trong Viêm Nhật Thâm Uyên, lại trải qua nhiều lần huyết chiến, bất luận là lực lượng huyết mạch, hay là nhận biết đối với các loại thiên địa lực lượng, đều đã thu được cảm ngộ cùng tăng lên hoàn toàn mới.
Nàng chỉ biết, nàng lúc này... quả thật không phải đối thủ của Tần Liệt.
Nàng không ngốc, nàng không muốn chết, cho nên lập tức an tĩnh.
Nàng khẽ hít thở, bộ ngực sữa căng lên, ánh mắt lạnh lùng, khôi phục bình tĩnh.
“Ngươi nói ngươi cho người ta mặt mũi, là ai?” Nàng trấn định hỏi.
Tần Liệt cũng không giấu giếm, thản nhiên trả lời: “Lưu Dạng.”
“Lưu Dạng?!” Mễ Nhã hiển nhiên có chút giật mình. “Ngươi quen cô ta?”
Tần Liệt trầm mặc một chút, nói: “Còn có Kiền Thăng. Ta đem Lưu Dạng và Kiền Thăng coi là bạn. Cho dù về sau Thần tộc xâm nhập Linh Vực, ở trong mắt ta, Kiền Thăng, Lưu Dạng vẫn là bạn của ta.”
Mễ Nhã kinh dị nhìn về phía hắn, như cảm thấy kỳ quái, “Ngươi đã coi bọn họ là bạn, vì sao hại chúng ta? Còn có, ngươi rõ ràng có thể trở thành một bộ phận của Liệt Diễm gia tộc, trở thành tộc nhân Liệt Diễm gia tộc, không tốt hơn ngươi trở thành nhân tộc sao? Chủng tộc Linh Vực, là nhất định bị tộc ta quét sạch, cái này ngươi không thể ngăn cản cùng thay đổi, không phải sao?”
“Mặc kệ có thể ngăn cản hay không, nhưng ta ít nhất phải thử. Nếu, có một ngày ta thật sự vô lực ngăn cản, có lẽ... Ta sẽ tiếp nhận số phận.” Tần Liệt chậm rãi buông lỏng năm ngón tay đặt ở cổ Mễ Nhã.
Hắn biết Mễ Nhã là nữ nhân thông minh, lúc này đã tỉnh táo lại, sẽ không tiếp tục làm loạn nữa.
“Trong máu ta có lẽ chảy huyết mạch Liệt Diễm gia tộc, nhưng ta là ở Linh Vực trưởng thành, nơi đó là quê nhà ta, ta không thể nhìn Linh Vực sinh linh đồ thán, toàn bộ sinh linh vĩnh viễn thấp hèn sinh sống ở dưới bóng ma của Thần tộc.” Tần Liệt lạnh nhạt nói.
Mễ Nhã trầm mặc ra ngoài ý muốn.
Một lúc sau, nàng mới nói: “Ngươi không ngăn cản được.”
Tần Liệt nhíu mày.
“Ta biết thực lực tộc ta, khi năm đại gia tộc thực quyết tâm lấy Linh Vực, trừ phi Linh tộc và Hồn tộc can dự, nếu không chỉ bằng lực lượng chủng tộc ở Linh Vực, áp căn làm không được.” Mễ Nhã ngừng một chút, lại nói: “Tốt hơn như thế, không bằng cùng chúng ta sớm thỏa hiệp, như vậy thoại, ít nhất có thể bảo chứng ngươi thân biên nhân bình yên vô dạng.”
Tần Liệt lắc đầu.
Mễ Nhã còn muốn khuyên bảo, Tần Liệt ngắt lời nàng, nói: “Ta đưa ngươi rời khỏi.”
Hắn tóm lấy tay Mễ Nhã.
“Hô!”
Mễ Nhã xoay chuyển trời đất một trận, chờ bình tĩnh trở lại, phát hiện đã tới một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Thế giới này có Thâm Uyên ma khí nồng đậm.
“Thâm Uyên?” Nàng cả kinh.
Ngay tại bên cạnh nàng, có một Thâm Uyên thông đạo, hơn nữa còn có rất nhiều đầu lâu ác ma.
Đó là một ít ác ma lúc trước bị Lạc Khắc gϊếŧ.
“Đây là Viêm Nhật Thâm Uyên, tầng Thâm Uyên một trăm lẻ chín, ta là đế tạo giả của một tầng Thâm Uyên này.” Sắc mặt Tần Liệt trầm tĩnh, chỉ về chỗ Mễ Nhã đứng, “Ngay tại không lâu trước đây, Kiền Thăng cùng Mễ Nhã từng đến, nói một phen với ta, hy vọng ta thả ngươi rời khỏi.”
Mễ Nhã lần đầu lộ ra một tia mỉm cười, “Không nghĩ đến Lưu Dạng nữ nhân đó vẫn là giảng nghĩa khí như vậy.”
“Ta là vì nàng, mới thả ngươi rời khỏi, bằng không ngươi có thể sẽ chết.” Tần Liệt lạnh nhạt nói.
Mễ Nhã như có hứng thú hỏi: “Ngươi và Lưu Dạng quan hệ thế nào?”
Nàng thế mà đối với chết hay không không có phản ứng quá mạnh, mà là tò mò dò hỏi quan hệ của Tần Liệt với Lưu Dạng, cái này khiến Tần Liệt rất ngoài ý muốn.
“Bạn, bạn rất tốt mà thôi.” Tần Liệt trả lời.
“Không phải đơn giản như vậy chứ?” Mắt Mễ Nhã lóe lên hào quang.
Sắc mặt Tần Liệt quái dị, “Cái này có liên quan với ngươi sao?”
“Tùy tiện hỏi chút mà thôi, sao? Có gì không tiện trả lời sao?” Mễ Nhã cười lạnh.
Tần Liệt chỉ hướng Thâm Uyên thông đạo, nói: “Ngươi có thể thông qua nơi đó rời khỏi, ta tin tưởng lấy cấp bậc huyết mạch của ngươi, ở phụ cận Thâm Uyên thông đạo kia, hẳn có thể kiên trì một thời gian. Ngươi hẳn cũng có cách liên hệ cha ngươi, hắn cũng đã rời khỏi Toái Băng Vực, ta hy vọng ngươi có thể thông báo hắn, để hắn và tộc trưởng gia tộc khác của Thần tộc, châm chước một phen đối với hành động xâm nhập Linh Vực. Bởi vì, ở trong Toái Băng Vực kia, còn có không ít tộc nhân Huyền Băng gia tộc các ngươi bị nhốt.”
“Cha ta rất ngoan cố.” Mễ Nhã hừ một tiếng, lại nói: “Hơn nữa, ta cũng không cảm thấy chỉ bằng thực lực các ngươi những chủng tộc Linh Vực này, thực có thể như thế nào với tộc nhân ta ở Toái Băng Vực.”
“Bọn họ dù sao chỉ có một bộ phận, cha ngươi cùng Băng Huy trước mắt lại đều không có mặt, chúng ta nhiều cường giả như vậy, chẳng lẽ không gϊếŧ nổi những người đó?” Tần Liệt không tin nói.
“Nơi đó, đã được chúng ta cải tạo qua một lần nữa, lại có hai chiếc tinh không cự hạm.” Mễ Nhã vẻ mặt kiêu căng, ưỡn bộ ngực sữa, lạnh lùng nói: “Có lẽ, ở sau khi các ngươi thử uy lực của tinh không cự hạm, liền biết muốn gϊếŧ hết những tộc nhân đó của ta, cần trả giá đắt thế nào.”
“Nếu bọn họ không chủ động ra đòn, chỉ rúc ở Toái Băng Vực, lấy tinh không cự hạm tử thủ, các ngươi nếu muốn gϊếŧ bọn họ, ít nhất cần trả giá đắt năm lần trở lên.”
“Ta là nói ít nhất!”
Sau khi bỏ lại câu này, Mễ Nhã mặc kệ Tần Liệt kinh ngạc, tung mình rơi vào Thâm Uyên thông đạo.
“Giá đắt ít nhất năm lần...”
Ở sau khi nàng rời khỏi, sắc mặt Tần Liệt khó coi, thanh âm khàn khàn thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn rốt cuộc hiểu, vì sao Thần tộc không chịu thỏa hiệp, Hàn Triệt đối với sống chết của các tộc nhân kia, tựa như cũng không coi trọng thế nào cả.
Thì ra, chỉ những Thần tộc kia ở Toái Băng Vực, nếu thủ vững khu vực đó, cũng có thể mang tới cho trăm tộc Linh Vực thương tổn khó có thể dự đoán.
***
Sâu trong ngân hà, nơi các ngôi sao lóe lên.
Thần Vực.
Vực giới loại siêu lớn, ban ngày, có sáu mặt trời nóng rực, lúc màn đêm xuống, có mười hai mặt trăng lung linh chậm rãi mọc lên.
Ban đêm, Thần Vực đắm chìm dưới ánh trăng trong vắt, các tòa cung điện cổ to lớn, như ngọn núi đột ngột từ mặt đất mọc lên, liên miên không thấy điểm cuối.
Trong đó, đỉnh nhọn một cung điện to lớn cao mấy vạn thước, dựng cánh cửa vực giới to lớn, cánh cửa vực giới đó ở dưới ánh trăng, lóe ra ánh sáng so với ánh trăng còn chói mắt hơn.
Cung điện bởi thật sự quá cao, như cắm vào sâu trong tận trời, chung quanh mây mù lượn vòng.