Linh Vực

Chương 1247-1: Một bóng người xua không đi… (1)

“Ta không muốn giải thích quá nhiều, ta chỉ hy vọng ngươi giúp ta giữ bí mật, ta có thể đáp ứng ngươi, chuyến đi Bổn Nguyên Thâm Hải lần này, ta sẽ chiếu cố Vũ tộc các ngươi, cam đoan các ngươi có thu hoạch.” Ngữ khí Thâm Lam chân thành tha thiết thành khẩn, “Ta sẽ tận lực cam đoan ích lợi của Vũ tộc các ngươi, ngươi thấy thế nào?”

“Ta vẫn không quá rõ ràng.” Tư Thản Tạp nhíu mày.

“Ngươi chỉ cần đáp ứng ta là được.” Thâm Lam thỉnh cầu nói.

Tư Thản Tạp nhìn nàng, trầm ngâm một lúc, gật đầu nói: “Được rồi.”

“Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, lát nữa, chúng ta cùng nhau trở về.” Thâm Lam năn nỉ lần nữa.

Ở lúc Tư Thản Tạp sững sờ, Thâm Lam như một mảng ám quang, đột nhiên từ trước mắt hắn đi xa.

“Tần Liệt bên kia...”

Nhìn phương hướng Thâm Lam bay vυ't đi, vẻ mặt Tư Thản Tạp kinh ngạc, đột nhiên hiểu Thâm Lam cái gọi là nói chuyện riêng với hắn, có thể mục đích càng chủ yếu hơn, còn là muốn mượn cơ hội quay về, nhìn một chút Tần Liệt vừa rồi đang tu luyện.

Cái phát hiện này làm Tư Thản Tạp càng thêm khó có thể lý giải.

“Rõ ràng thiếu chút nữa gϊếŧ ngươi, ngươi chẳng những không chịu báo thù, vì sao còn phải để ý hắn như thế? Hao hết tâm tư, ngươi còn muốn quay đầu, các ngươi rốt cuộc quan hệ gì? Nếu thực có quan hệ, tên kia... Vì sao lại muốn gϊếŧ ngươi?” Tư Thản Tạp nhíu chặt lông mày, nghĩ như thế nào cũng không rõ.

Thâm Lam sau khi từ bên cạnh Tư Thản Tạp rời khỏi, giống như biết thời gian của nàng cũng không nhiều, cho nên kích phát bí thuật huyết mạch tiến lên.

Nàng vừa mới từ trong bị thương nặng khôi phục lại, trong thời gian ngắn thật ra không nên vọng động lực lượng huyết mạch, nhưng nàng hiển nhiên không đem Tiên Na, Ba Cát khuyên bảo đặt trong lòng.

Nàng chuyển động “Sinh mệnh chi luân” trong cơ thể, trong bóng đêm, khuôn mặt nhỏ của nàng dần dần tái nhợt, nhưng bóng người nhỏ nhắn của nàng lại càng lúc càng nhanh.

“Hô!”

Ở lúc nàng chợt trở lại Tần Liệt bên này, thân thể nàng khẽ run lên, theo bản năng cắn môi.

Cùng thời gian, năm Hư Hồn Chi Linh thủ hộ ở bên cạnh Tần Liệt, từ hình thái mơ hồ, nháy mắt trở nên rõ ràng, hơn nữa đều phóng ra hào quang lóa mắt.

Năm Hư Hồn Chi Linh, nổi lơ lửng ngay tại bên cạnh Tần Liệt, lấy ánh mắt cảnh giác nhìn kĩ đánh giá nàng.

Bị thương nặng chưa lành, nàng lại mạnh mẽ kích phát “Sinh mệnh chi luân”. Nàng tự biết tình trạng thân thể không tốt, cho nên không dám cách Hư Hồn Chi Linh cùng Tần Liệt quá gần.

Nàng chỉ là xa xa nhìn Tần Liệt đang nhắm mắt tu luyện “Hợp Bi Thuật”, bàn tay nhỏ nắm góc áo, nắm càng lúc càng dùng sức.

Nàng tỏ ra có chút khẩn trương, cũng có chút khϊếp đảm, giống như muốn tới gần nói cái gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nàng không nhịn được hướng về phía trước đi một bước.

Lực lượng kỳ dị năm Hư Hồn Chi Linh phóng thích, đột nhiên dâng trào mãnh liệt, tràn ngập ý tứ hàm xúc cảnh cáo nồng đậm.

Nàng bị lập tức trấn trụ.

Lực lượng Hư Hồn Chi Linh bày ra, làm nàng chưa khôi phục lại mơ hồ có chút bất an.

Vì thế, nàng chỉ im lặng nhìn Tần Liệt, nhìn một lúc, sau khi ý thức được Linh tộc bên kia có thể sẽ sốt ruột tìm nàng, nàng liền lẳng lặng không lên tiếng lặng lẽ rời khỏi.

Nàng im lặng giống như chưa bao giờ tới.

Nàng vừa biến mất, năm Hư Hồn Chi Linh lại từ trạng thái thật hóa thành trạng thái hư, tựa như cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mảng thiên địa này một lần nữa lâm vào bóng đêm vô tận.

Thời gian ở trong lặng yên bất giác chậm rãi trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, sa vào “Hợp Bi Thuật”, Tần Liệt đột nhiên mở mắt ra.

Hắn cúi đầu nhìn về phía nhẫn không gian trên tay, nhìn bảy đại dị quang từ trong đó thẩm thấu ra, khóe miệng nở ra một cái ý cười.

Bảy đạo thần quang đó bắt nguồn từ Huyết Nhục Phong Bi, theo tâm thần hắn biến ảo, nhất nhất lùi về nhẫn không gian, một lần nữa biến mất vào Huyết Nhục Phong Bi.

Hắn vì thế câu thông Lôi Linh, chuẩn bị phân phó Lôi Linh tiếp tục đi Thị Huyết gia tộc bên kia, muốn biết kết quả chiến đấu của Hạo Kiệt cùng Địch Già hiện tại.

“Y nha nha...”

Năm Hư Hồn Chi Linh đồng thời líu ríu kêu la, đem những chuyện lúc trước xảy ra kể lại rõ ràng.

“Linh tộc tới!”

Hắn sau khi cả kinh, lấy một đạo linh hồn ý thức tinh thuần, đến thẳng hồn phách của Lôi Linh.

Một vài bức hình ảnh rõ ràng, chậm rãi thoáng hiện ở trong não hải hắn, Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc đến, Tiên Na, Ba Cát cuồng nộ sau khi nhìn thấy hắn, phẫn uất cùng sát ý của rất đông tộc nhân Linh tộc, Sa Liệt, Tư Thản Tạp muốn nói lại thôi, tiểu cô nương Linh tộc khuyên bảo khác thường.

Sau đó, tiểu cô nương kia đi mà quay lại, yên lặng nhìn chăm chú đối với hắn, khẩn trương cùng khϊếp đảm trong mắt...

Từng cảnh tượng lúc trước, thông qua ký ức linh hồn Lôi Linh, bị hắn tái hiện ra, hắn đem toàn bộ cảnh vật Lôi Linh nhìn thấy đều ghi nhớ trong lòng.

“Vì sao? Cô ta vì sao sẽ ngăn cản Tiên Na và Ba Cát? Còn có, cô ta vì sao lại sẽ trở về?”

Thâm Lam khác thường, làm hắn và Tư Thản Tạp hoang mang không rõ giống nhau. Hắn không thể lý giải biểu hiện kỳ quái của Thâm Lam, cũng không biết Thâm Lam vì sao sẽ chiếu cố đặc thù đối với hắn.

“Tiểu cô nương kỳ quái...”

Sau một hồi, hắn lẩm bẩm, tiểu cô nương tên Thâm Lam kia, ánh mắt trong bóng đêm nhìn chăm chú hắn, ảm đạm trong mắt tiểu cô nương, khϊếp đảm cùng khẩn trương trên mặt, tựa như đã khắc thật sâu ở sâu trong não hải hắn cũng lặp lại xuất hiện, khiến hắn như thế nào cũng không lái đi được.

“Ta không biết cô ta, ở trong trí nhớ của ta, chưa bao giờ có tăm hơi về cô ta? Cho dù là ba trăm năm trước cái kia tên, cũng không hẳn là cùng nàng tồn tại cái gì cùng xuất hiện? Cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Hắn cuối cùng ra sức suy nghĩ, cũng không tìm thấy đáp án, chỉ cảm thấy bóng người tiểu cô nương đứng nhu nhược trong bóng đêm, càng lúc càng khó loại bỏ khỏi trong đầu hắn.

Hắn khó có thể lý giải bản thân dị thường.

“Đi Thị Huyết gia tộc nhìn xem, ta muốn biết kết quả chiến đấu bên kia!” Hắn dùng sức lắc đầu, tựa như muốn đem tạp niệm vứt lại đằng sau, “Xem xem những ác ma kia, còn có Hạo Kiệt gia hỏa kia, rốt cuộc là còn sống hay chết?”

Lôi Linh tốc độ nhanh nhất, sau khi nghe được hắn phân phó, lập tức biến mất khỏi nơi này.

Bốn Hư Hồn Chi Linh còn lại thời gian dài lưu lại bên ngoài, sau khi từ nơi này của hắn đòi các loại linh tài cắn nuốt, liên tiếp bay trở về Trấn Hồn Châu nghỉ ngơi.

Hắn cũng đặt mông ngồi xuống, mặt đầy nét kinh dị, thỉnh thoảng lắc đầu.

Tộc nhân Hồn tộc tự xưng Tác Mỗ Nhĩ, chẳng những biết hắn mang Huyết Nhục Phong Bi, còn biết trong cơ thể hắn có một vật báu khác của Hồn tộc, một khối Huyết Nhục Phong Bi khác trong cơ thể Hạo Kiệt, liên hệ vi diệu giữa hai khối Huyết Nhục Phong Bi, còn có tiểu cô nương Linh tộc tên là Thâm Lam kia khác thường...

Chuyến đi bí cảnh lần này, làm hắn đối với cường giả đỉnh phong một thế hệ trẻ tuổi của các tộc có một cái nhận thức tương đối trực quan.