Mặc dù không tới gần Bổn Nguyên Thâm Hải, hắn cũng có thể thông qua bí cảnh để cảm ngộ trong không gian Trấn Hồn Châu tầng thứ tư, huyền diệu của một bức cổ trận đồ cao cấp thần bí “Thông Thiên”, nay hắn còn có thể tu luyện “Quần Nhiên Huyết Thuật”.
Hơn nữa, gần đây hắn cảm thấy cảnh giới của mình, cũng sắp bước vào Niết Bàn hậu kỳ.
Hắn đã ở trong bí cảnh nhận được đủ loại tiện lợi hắn muốn.
Nếu có thể nhanh chóng đem đám người Lăng Ngữ Thi tìm được, đem bọn họ cũng thành công mang ra khỏi bí cảnh, hắn đã cảm thấy chuyến này thật sự hoàn mỹ.
Bổn Nguyên Tinh Diện... Thật ra cũng không ở trong hy vọng xa vời của hắn.
“Hô!”
Một luồng u ảnh, đột nhiên thoáng hiện ở bên cạnh hắn, biến ảo làm Thương Diệp một thân giáp nặng đen sì.
Thương Diệp thay thế hắn, đột nhiên chặn ở trên đường tiến lên của Hạo Kiệt, còn có các tộc nhân Thị Huyết gia tộc.
“Ngươi hẳn là biết, đầu lĩnh của đám ác ma săn bắn kia, chính là đến từ tám tầng Thâm Uyên Luyện Ngục bên dưới?” Thương Diệp vừa hạ xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: “Một trăm lẻ tám tầng thâm uyên, tám tầng dưới được xưng là ‘Thâm Uyên Luyện Ngục’ có bao nhiêu tàn khốc tanh máu, ngươi không thể không biết chứ?”
“Thì tính sao?” Hạo Kiệt nói.
“Ác ma nọ đến từ tám tầng luyện ngục phía dưới, sức chiến đấu chân thật, sẽ tuyệt đối không kém hơn ngươi. Bên kia tụ tập ác ma gần trăm, trăm ác ma này không phải ác ma cấp thấp, trong cơ thể bọn hắn đều chảy huyết mạch của thâm uyên lĩnh chủ cùng thâm uyên đại lĩnh chủ, thực lực mỗi một người trong bọn hắn, không chênh lệch mấy với đồng bạn bên cạnh ngươi!” Thương Diệp kể trước một phen, sau đó lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi luôn tự phụ, nhưng ngươi không ngu dốt chút nào, ta không biết ngươi lần này rốt cuộc dựa vào cái gì dám tự tin khinh xuất như vậy?”
Tạm dừng một chút, Thương Diệp lại nói: “Ngươi thực cho rằng, ngươi có thể dẫn dắt tộc nhân Thị Huyết gia tộc, đánh tan đám ác ma kia?”
“Việc của ta, không cần ngươi đi quan tâm, ngươi quản tốt người của ngươi là được rồi.” Vẻ mặt Hạo Kiệt không kiên nhẫn, nói: “Tránh ra đi!”
Tần Liệt đứng ở cạnh Thương Diệp, vẻ mặt thong dong, nhìn bọn họ tranh chấp, không có một chút ý tứ muốn lên tiếng.
Bất luận kết quả như thế nào, hắn đều cảm thấy không sao cả, thậm chí... Hắn còn chờ mong Thương Diệp và Hạo Kiệt có thể chiến đấu một phen.
- - hắn muốn biết Thương Diệp và Hạo Kiệt rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Năm đó ở không gian loạn lưu vực tầng ngoài Linh Vực, hắn và Thương Diệp giao phong ngắn ngủi, khi đó hắn chỉ có huyết mạch cấp sáu.
Hắn cuối cùng dựa vào cổ trận đồ kỳ dị, mới phá vỡ “Ám Ngục” của Thương Diệp, do đó thành công giãy thoát bóng tối trói buộc của Thương Diệp.
Nhưng hắn cũng biết, khi đó hắn chỉ có huyết mạch cấp sáu, nếu thật huyết chiến đến cùng với Thương Diệp, hắn tất nhiên sẽ là phe thua.
Thương Diệp đã mạnh như thế, nhưng nghe ý tứ Kiền Thăng, Huyền Lạc, còn có thái độ của Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, tựa như Thị Huyết gia tộc Hạo Kiệt, càng làm người ta kiêng kị sợ hãi hơn.
Cái này chứng minh thực lực Hạo Kiệt ít nhất sẽ không yếu hơn Thương Diệp.
Một là nhân tài kiệt xuất huyết mạch cấp bảy của Hắc Ám gia tộc, một là kẻ lĩnh quân thế hệ trẻ của Thị Huyết gia tộc, mà bọn họ... Tương lai đều có thể là chủ lực xâm nhập Linh Vực.
Hắn chờ mong hai người chiến đấu.
“Y nha, y nha y nha!”
Đột nhiên, tiếng hô của linh hồn Mộc Linh, từ tâm linh thức hải hắn vang lên.
Hắn chợt đạt thành liên hệ với Mộc Linh.
Mượn dùng thị giác Mộc Linh, hắn nhìn thấy mấy chục ác ma bậc cao, ở dưới một ác ma tuấn mỹ âm nhu như nước dẫn dắt, đang nhanh chóng chạy tới.
“Cái gì vậy?”
Ác ma tuấn mỹ lướt đi, giống như phát giác được Mộc Linh nhìn trộm, trong mắt đột nhiên có yêu hỏa màu tím ngưng tụ.
Mộc Linh vừa thấy yêu hỏa màu tím trong mắt hắn, giống như cực kỳ không thích ứng, vừa đưa tin cho hắn, vừa nhanh chóng rời xa.
Mộc Linh giống như e ngại bị những yêu hỏa màu tím đó theo dõi.
“Gia hỏa Hồn tộc lén lút...” Địch Già nói thầm một câu, cũng không để ở trong lòng, tiếp tục lấy ngôn ngữ thâm uyên thúc giục mọi người tiến lên.
Một lần này, bọn họ không sử dụng khối Ám Diệu Thạch lớn vô cùng kia nữa, cho nên động tĩnh rất nhỏ.
Thương Diệp cùng Hạo Kiệt còn đang tranh chấp, đều không có linh hồn cảm ứng lực cường đại, chưa phát giác được nguy cơ đang buông xuống chút nào.
“Ta nghĩ các ngươi là nên dừng lại một chút phải không?” Tần Liệt đột nhiên chen vào nói.
Hạo Kiệt và các tộc nhân Thị Huyết gia tộc kia, từ đầu đến cuối, đều chưa đem hắn hỗn huyết giả đến từ Liệt Diễm gia tộc này để vào mắt, giờ phút này cũng là như thế.
Phen lời này của hắn chẳng những chưa dẫn tới Hạo Kiệt chú ý, ngay cả các tộc nhân Thị Huyết gia tộc kia cũng vẻ mặt lạnh nhạt.
Chỉ có Thương Diệp sau khi nghe được lời này, quay đầu nhìn phía hắn, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”
“Hơn bốn mươi ác ma đang chạy tới.” Tần Liệt giải thích, “Bọn hắn không dùng Ám Diệu Thạch, cho nên các ngươi có thể chưa lưu ý đến. Chẳng qua, ta cảm giác những gia hỏa đó rất phiền toái...”
Ánh mắt Thương Diệp chợt biến đổi.
Theo hiểu biết sâu sắc hơn đối với Tần Liệt, địa vị Tần Liệt ở trong cảm nhận của nàng càng ngày càng cao, nàng cũng dần dần ý thức được Tần Liệt lợi hại.
Tần Liệt nói những gia hỏa tới đây rất phiền toái, làm nàng lập tức cảnh giác hẳn lên, biết đám ác ma kia tuyệt đối bất thường.
“Hạo Kiệt! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi đây đi!” Nàng thúc giục.
“Rời khỏi?” Hạo Kiệt cười quái dị dữ tợn, “Chỉ có một nửa ác ma tới đây, hoàn toàn có lợi cho ta lần lượt gϊếŧ chết những ác ma đó, ta vì sao phải rời khỏi?”
Dừng một chút, hắn rốt cuộc lạnh lùng nhìn Tần Liệt một cái, nói: “Còn có, ta sao biết lời hỗn huyết giả này là thật hay giả?”
Ở trong Bổn Nguyên Thủy Giới này, trừ một tộc nhân Hồn tộc, còn có thiếu nữ Linh tộc tên là Thâm Lam kia, hắn chưa gặp được người khác có được linh hồn cảm giác lực.
Hắn cũng không cho rằng, một hỗn huyết giả đến từ Liệt Diễm gia tộc, có thể có được năng lực kỳ dị như thế.
- - hắn không tín nhiệm Tần Liệt.
“Thương Diệp, ta tới đây là giúp ngươi tìm người, không phải đến đi mạo hiểm chịu chết với ngươi.” Tần Liệt cười tiêu sái, không thèm nhìn Hạo Kiệt dù chỉ một cái, chỉ nói với Thương Diệp: “Bọn hắn có đi hay không, ta mặc kệ, dù sao ta muốn đi trước một bước.”
“Đợi một chút nữa!” Thương Diệp giữ lại.
Một lần này, Tần Liệt không cho nàng mặt mũi, lắc lắc đầu, xoay người hướng phương hướng lúc tới bước đi.
Năm Hư Hồn Chi Linh thả ra, hắn chỉ giữ lại Lôi Linh ở đây, con khác cũng đang lần lượt gọi về.
Cảm giác lực của Lôi Linh đối với sinh mệnh yếu hơn Mộc Linh một bậc, nhưng Lôi Linh nhanh như tia chớp, chỉ cần tình huống có chút không ổn, hắn có thể ngay lập tức thu hồi.
Ác ma bậc cao đáng sợ kia, cho dù phát giác được Lôi Linh tồn tại, cũng hẳn không bắt giữ được Lôi Linh.
Cho nên hắn giữ lại Lôi Linh ở đây, thay thế bản thân hắn, để quan sát thế cục cùng chiến đấu sắp đến của bên này.