Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Cơ Kỳ kinh nghi bất định.
Những người sống sót kia cũng là mặt đầy sự kinh ngạc, giật mình nhìn bầu trời.
Bầu trời bí cảnh như tấm màn lớn bị xé rách thành các khối, các mảnh vỡ bày ra hình tinh thể bất quy tắc, từ bầu trời phát nổ bắn tung tóe ra chung quanh.
Thiên địa chỗ bọn họ, theo bầu trời kịch biến, các khu vực đều bạo phát dao động kinh thiên.
Biển lửa ngập trời, tia chớp dệt dày đặc, mảnh vỡ hàn băng, lòng đất chấn động, làm bí cảnh ở trạng thái cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này, Tần Liệt theo bầu trời sụp đổ, từ đám mây rơi xuống dưới, tất nhiên hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
“Phành!”.
Thanh âm bàn thạch nặng nề rơi xuống đất, từ chỗ Tần Liệt rơi xuống truyền đến, lực va chạm cường đại làm mặt đất chỗ đó hình thành một cái huyệt động sâu thẳm.
Lúc tầm mắt mọi người nhìn phía một khu đó, Tần Liệt từ trong cái hố đi ra, mặt lộ nét kinh dị.
Hắn đột nhiên biết mọi người giao chiến, vì sao đều cực hạn ở mặt đất, mà không phải giao đấu trên không.
Trọng lực nơi đây so với Bạc La giới thế mà còn khủng bố hơn mấy lần!
Toàn bộ người tiến vào bí cảnh đều có được tu vi Phá Toái cảnh, hoặc là tầng thứ lực lượng tương đương với Phá Toái cảnh.
Những người này đều có năng lực bay lượn trên trời.
Nhưng, bởi vì trọng lực tràng quá mức khủng bố, mọi người đều như cõng sông núi vạn quân, vậy mà lại không có một ai có thể thật sự dừng lại trên không trung.
Hắn không thể ghìm được thân thể, cắm đầu từ trên cao rơi xuống, cũng là bởi vì trọng lực tràng nơi đây quá mức đáng sợ.
“Ngươi sao lại từ phía trên rơi xuống?”.
Một tộc nhân Mộc tộc, trên mặt có vân gỗ tinh xảo đẹp đẽ, giáp gỗ huyết mạch trước ngực hắn ngưng tụ thành có vết vỡ, hắn vừa vặn ngay tại điểm Tần Liệt dừng chân, vẻ mặt kinh dị hỏi.
Tộc nhân Mộc tộc này biết rõ trọng lực tràng của bí cảnh khủng bố cỡ nào, hắn và tộc nhân của hắn, còn có cường giả chủng tộc khác, sau khi xuyên qua cửa không gian, chưa có bất cứ một ai có thể lơ lửng thời gian dài.
Hắn có thể khẳng định Tần Liệt hẳn là cũng không có năng lực thoát ly trọng lực tràng khủng bố của bí cảnh xa lạ này.
Tần Liệt theo bầu trời sụp đổ, từ bầu trời rơi xuống, làm hắn ý thức được chỗ Tần Liệt lúc trước hẳn là ngay tại sâu trong bầu trời.
Hắn cảm thấy khó có thể tin.
Tần Liệt, rốt cuộc là thông qua loại phương pháp thủ đoạn nào, vậy mà lại bay về phía đám mây?
“Bên trên có cái gì?”.
Cơ Kỳ đột nhiên lao nhanh đến, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm, trong mắt toát ra một tia hào quang kỳ vọng.
Hề Hoằng Trạch, còn có vài tên võ giả Nhân tộc, chiến sĩ Tu La tộc, hai con Cự Long, ba con Cổ Thú... Cũng đều đem tầm mắt hội tụ ở đây.
Cùng lúc, nữ nhân một thân giáp nặng màu đen, đeo mặt nạ dữ tợn, cũng thong thả bước đến.
Những cường giả kia của các tộc, mắt thấy nàng đi lại, đều như đối mặt đại địch.
Đợi khi bọn họ phát hiện mục tiêu của nữ tử này đã lặng lẽ chuyển dời đến trên người Tần Liệt, bọn họ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Những người này lặng yên bất giác bảo trì khoảng cách với nàng, theo nàng đi lại, rất nhiều người đều đang né tránh.
“Không có gì, một cái bí cảnh mà thôi”. Sắc mặt Tần Liệt lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn Cơ Kỳ một cái, cười nhạo nói: “Các ngươi thế mà lại bị một nữ nhân gϊếŧ cho hội không thành quân?”.
Cơ Kỳ nhíu mày, nói: “Ả rất mạnh, mạnh vượt quá tưởng tượng, ngươi nếu cảm thấy chúng ta vô năng... Ngươi đi chiến với ả thử xem?”.
Lời vừa nói ra, rất nhiều người sống sót của thái cổ cường tộc đều lấy ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm hắn.
Cửa không gian, chiến lực cường đại của hắn, để lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng tộc nhân các tộc.
Từ bầu trời ngã xuống, hắn càng làm mọi người âm thầm kinh dị, ước gì hắn và nữ nhân khủng bố kia va chạm một chút, giảm bớt một chút áp lực của bọn họ.
Nữ nhân kia đã gϊếŧ quá nhiều tộc nhân của các tộc, nhưng bọn họ đến nay còn chưa nhìn ra thân phận lai lịch của nữ tử này.
Bọn họ chỉ biết nữ tử này tuyệt không phải Nhân tộc.
“Ngươi có bản lĩnh thì chiến với ả một trận”. Tộc nhân Mộc tộc cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Đừng chỉ biết nói mát!”. Một con Cự Long kêu la.
“Ả luôn gϊếŧ hại mọi người, chỉ cần ả còn sống, chúng ta đều sẽ bị gϊếŧ”. Ánh mắt Hề Hoằng Trạch lạnh lùng, nói: “Ngươi nắm giữ Hư Hồn chi linh, có lẽ... Mượn dùng Hư Hồn chi linh kỳ diệu, ngươi có thể thương tổn đến ả cũng nói không chừng”.
“Hư Hồn chi linh ở hư không loạn lưu mới có thể phát huy kỳ hiệu, đây là bí cảnh độc lập, Hư Hồn chi linh không phát huy ra uy lực mạnh nhất”. Cơ Kỳ chen vào nói. Hắn hít sâu một hơi, lại nói: “Ả không có hồn đàn, Hư Hồn chi linh cũng không thể thông qua nuốt mảnh vỡ hồn đàn, khiến ả bị thương nặng”.
Mọi người mồm năm miệng mười, trước mặt Tần Liệt cùng nữ nhân giáp nặng màu đen kia, xúi giục Tần Liệt tranh đấu với nàng.
Những người này, đều là hạng người tâm cơ giả dối, bọn họ nhìn ra nữ nhân đó không có ý đồ tiếp tục đuổi gϊếŧ bọn họ, liền không ngừng nói chuyện, hy vọng nàng đem mục tiêu hướng về Tần Liệt.
Bọn họ cũng hy vọng có thể kích động nữ tử này mở miệng nói chuyện.
Giao chiến đến nay, đều là bọn họ quát lớn, mắng chửi, truy hỏi thân phận nàng, nhưng nàng lại lạnh lùng ít nói, rất ít quan tâm bọn họ, chỉ là một mặt gϊếŧ chóc.
Bọn họ đều hy vọng có thể thông qua nhiều lời một chút, để phân biệt ra thân phận của nữ tử này, sau đó nghĩ lấy thủ đoạn gì đối phó nàng.
Tần Liệt nhíu mày thật sâu.
Nữ nhân một thân giáp nặng, chưa để ý tiếng mọi người ồn ào, không nhanh không chậm tới trước người Tần Liệt.
Cách nhau tám thước, nàng ngừng lại, đôi mắt lạnh lùng như hàn đao thẳng ngoắc rơi ở trên người Tần Liệt.
Một cỗ áp lực linh hồn khủng bố như vực sâu luyện ngục, như biển đánh ập đến, nháy mắt đem Tần Liệt bao phủ.
Ở dưới áp lực linh hồn khủng bố kia đè, Tần Liệt như một con thuyền bé, trôi dạt ở biển lớn, bị sóng triều ngập trời tàn sát.
Đột nhiên, Tần Liệt không nhìn thấy cảnh tượng quanh mình, lọt vào trong tầm mắt vậy mà lại là bóng tối đưa tay không thấy năm ngón.
Giờ khắc này, ý cảnh tràng thần bí nào đó đến từ trên người nữ nhân giáp nặng, đột nhiên thổi quét chung quanh.
Toàn bộ ánh sáng của bí cảnh, đột nhiên, đều nhanh chóng biến mất.
Trong thời gian cực ngắn, nơi này cũng không nhìn thấy một tia sáng nữa, không đơn giản Tần Liệt, Cơ Kỳ, Hề Hoằng Trạch, người sống sót của toàn bộ chủng tộc, trong mắt đều không nhìn thấy ánh sáng.
Ánh sáng của bí cảnh, như bị một con yêu ma cắn nuốt ánh sáng nuốt ăn sạch sẽ.
Trong bóng đêm, mọi người thử phóng thích linh hồn ý thức, muốn cảm giác động hướng quanh thân.
Từng luồng linh hồn ý thức, từ hồn hồ bắn nhanh ra, đều như trâu đất xuống biển, không có một chút động tĩnh gợn sóng.
Toàn bộ linh hồn ý thức phóng ra đi đều không thể thu hồi, mất đi liên hệ với chân hồn.
Những người đó, miệng ai cũng phun máu tươi, linh hồn bị thương, cũng không dám làm bậy nữa.
Bọn họ ở trong bóng đêm, chỉ tận khả năng triệu tập lực lượng, hình thành các tầng màn hào quang linh lực bảo vệ thân thể.
Màn hào quang do linh lực các loại thuộc tính ngưng tụ thành, vừa hình thành, toàn bộ điểm sáng cũng đều bị nuốt hết.