Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Diêu Thiên, ngươi thế nào?”.
Sáu bảy người trẻ tuổi của Ám Ảnh tộc cùng nhau tụ tập đến bên cạnh Tần Liệt, thân thiết hỏi.
Bọn họ chính là đoàn người lúc trước bị Tần Liệt cướp đoạt Xích Linh quy.
Bọn họ không biết tên thật của Tần Liệt, chỉ nghe các tộc lão xưng hô như vậy, cho nên nghĩ lầm Tần Liệt tên là Diêu Thiên.
Ánh mắt những người này nhìn về phía Tần Liệt tràn ngập kính ý.
Lấy tu vi Như Ý cảnh hậu kỳ, dám cùng Quân Hồng Huyên Phá Toái cảnh trung kỳ, có danh xưng ‘đứa con mặt trời’ chiến một trận, hơn nữa không rơi vào hạ phong... Tần Liệt biểu hiện thắng được bọn họ tôn trọng.
Trước đó vài ngày, ân oán Tần Liệt ‘cướp đoạt’ Xích Linh quy của bọn họ, lúc này bọn họ sớm đã không tính toán.
“Đây là một viên linh đan gia gia ta năm đó giữ lại cho ta, ngươi dùng khôi phục một chút đi, đan dược này là ông thời điểm năm đó từ chủ thế giới tới đây mang theo”.
Một cô gái Ám Ảnh tộc nhút nhát, đem một viên đan dược xanh mượt, có khí tức cỏ cây tươi mát đưa lên.
Trong mắt nàng tràn đầy chân thành.
Vai trái, còn có chỗ sau lưng nàng, đều có một vết thương hẹp dài, miệng vết thương máu chảy không ngừng.
Viên đan dược này, chính nàng cũng có thể sử dụng, có thể nhanh chóng khôi phục lực lượng, còn có thể chữa khỏi vết thương.
Nhưng nàng lại chịu đựng không dùng, mà là đem nó cống hiến ra, hy vọng Tần Liệt có thể mau chóng chuyển biến tốt.
“Ta không sao”.
Tần Liệt cười cười, ngay tại trước mặt bọn họ chuyển động hai vòng, lại đem vết máu trên người lau hết, sau đó nói: “Ta không bị thương, vết máu các ngươi nhìn thấy thuộc về người khác, không phải trên người ta”.
Theo động tác của hắn, những vết máu dính ở trên người hắn, quả nhiên bị lau hết.
Mấy người Ám Ảnh tộc trẻ tuổi này, cũng rốt cuộc khẳng định Tần Liệt thực không bị thương nặng, không khỏi càng thêm ngạc nhiên, bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận.
“Quân Hồng Huyên là ‘đứa con mặt trời’ Thái Dương cung vất vả bồi dưỡng ở Bạc La giới, hắn chẳng những có tu vi Phá Toái cảnh trung kỳ, hơn nữa kinh nghiệm dày dặn, rất nhiều người đều nói hắn ở Bạc La giới chúng ta, so với một thế hệ mới của các đại chủng tộc đều khó chơi hơn”.
“Diêu Thiên, ngươi thật lợi hại, cảnh giới của ngươi rõ ràng thấp hơn hắn một bậc, thế mà còn có thể đánh hòa với hắn”.
“May mà có ngươi tới đây, bằng không chúng ta khẳng định không có cách nào đuổi đi người của Thái Dương cung”.
Tần Liệt nhìn về phía bọn họ, lại nhìn nhìn sắc trời, cười nói: “Về bên trên trước đi. Một lát nữa, trời đã sáng rồi”.
“Chúng ta đi ngay”.
Các thanh niên Ám Ảnh tộc cảm kích nhìn hắn một cái, sau đó ở dưới tộc lão thúc giục, dọc theo thềm đá hướng lên trên đi.
Tần Liệt đặt mông ngồi xuống.
Hắn lấy linh hồn ý thức dò xét toàn thân, phát hiện chỗ đan điền linh hải, linh lực của ba nguyên phủ, ít nhất đều tiêu hao khoảng bốn thành.
Ngay cả Huyết Linh quyết cũng cống hiến ra khoảng ba thành huyết chi linh lực.
Cộng thêm nước lôi trì, còn có lực lượng huyết mạch, hắn lúc trước ngạnh kháng một đòn Cửu Dương Diệu Nhật của Quân Hồng Huyên, không sai biệt lắm đem ba thành của toàn bộ lực lượng của hắn bạo phát ra.
Kết quả, nhiều lắm xem như bất phân cao thấp, hắn cũng chưa chiếm được tiện nghi.
Hơn nữa đây là đêm khuya.
Nếu là ban ngày, Cửu Dương Diệu Nhật hình thành Tam Túc Kim Ô, có thể hấp thu thái dương viêm năng chân hỏa, uy lực còn tăng vọt...
“Không hổ là mồi lửa đứng đầu Thái Dương cung thế lực cấp Hoàng Kim đào tạo ra, so với bạn cùng lứa tuổi của Bạo Loạn chi địa, rõ ràng cao hơn một đoạn”. Tần Liệt thầm nghĩ.
Hắn tin tưởng, Tịch Diệt tông Trầm Nguyệt, Sở Ly, còn có Thiên Khí tông La Khả Hinh, thậm chí Vạn Thú sơn Thiên Du, bốn người này liên hợp lại cũng không nhất định có thể thắng được Quân Hồng Huyên.
Mà Quân Hồng Huyên, vẻn vẹn chỉ là một ‘đứa con mặt trời’ trong Thái Dương cung bồi dưỡng, chỉ là một cái ‘mồi lửa’.
Thái Dương cung cũng chỉ là thế lực cấp Hoàng Kim kém một bậc, nhân vật đỉnh phong nhất trong cung, cũng cùng lắm Hư Không cảnh mà thôi.
Linh vực mênh mông, thế lực mạnh hơn Thái Dương cung còn có rất nhiều, nhân vật thiên tài khủng bố hơn Quân Hồng Huyên có lẽ nhiều như cát.
Nếu tính thêm hậu duệ của các thái cổ cường tộc... Trên đời không biết có bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
“Còn chưa đủ, ta còn xa xa chưa đủ cường đại”. Hắn lẩm bẩm.
Sau nửa canh giờ.
Ở trước khi trời sáng, toàn bộ tộc nhân Ám Ảnh tộc truy kích Thái Dương cung, lần lượt trở về thôn xóm.
Ma Long Ba Lôi Đặc, cũng một lần nữa biến hóa thành đại hán mập mạp hình người, thân thể mập mạp di giá đến đây.
Ba huynh đệ Viên gia, còn có Viên Sơn, Viên Xuyên, càng nhiều tộc nhân Viên gia cùng nhau tụ tập lại.
“Ta đã biết Thái Dương cung cuốn lấy chúng ta bàn chuyện mượn cánh cửa bí cảnh, tất nhiên là dụng tâm kín đáo, không nghĩ tới bọn hắn lại gϊếŧ đến nơi này trước, thật là ác độc vô cùng!”. Viên Văn Lương hùng hùng hổ hổ nói.
Ban đầu sứ giả Thái Dương cung cố ý buông xuống Ma Long nhất tộc, cùng Ba Lôi Đặc còn có tộc nhân Viên gia, chuyên môn thương thảo lợi dụng cánh cửa bí cảnh như thế nào.
Mục đích của sứ giả đó chính là cuốn lấy Ba Lôi Đặc cùng tộc nhân Viên gia.
Bên kia, Quân Hồng Huyên thì mang theo võ giả Thái Dương cung, lặng lẽ đến chỗ này, cố lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt một chi tộc bộ Ám Ảnh tộc này.
“Còn tưởng rằng không kịp nữa, không ngờ các ngươi khôi phục nhanh như vậy, lại có thể chống đỡ đến lúc chúng ta tới đây”. Viên Văn Trì nhìn chung quanh, trọng điểm ngắm hướng thi thể máu thịt mơ hồ của các võ giả Thái Dương cung, sắc mặt càng lúc càng khϊếp sợ, ánh mắt cũng ngưng trọng hẳn lên: “Sao... Còn tựa như là các ngươi thắng lợi? Những gia hỏa Thái Dương cung, nhân số chết, cũng nhiều hơn các ngươi? Sao có thể như vậy?”.
Ngay cả Ma Long Ba Lôi Đặc cũng nghi hoặc trùng trùng.
Hắn bỗng nhiên phun ra một hơi.
Từng đám ma quang nồng đậm, như đám mây đen sì, ở trên thôn xóm này lơ lửng lên.
Trong ma quang như đám mây truyền đến linh hồn dao động phi thường rõ ràng, giống như đang cảm ứng phán đoán cái gì.
Mười hơi thở sau, mắt Ba Lôi Đặc mở to, trừng lên nhìn về phía Ngải Địch, còn có đám người Vưu Lị Á, nói: “Chúng ta tuy cho các ngươi linh thạch, nhưng, không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, các ngươi có thể khôi phục đến trình độ như thế!”.
Hắn đã nhìn ra, các tộc lão Ám Ảnh tộc này, đều không sai biệt lắm đã khôi phục bốn năm thành lực lượng.
Quân Hồng Huyên bởi vì chưa đoán trước được, hơn nữa quá mức sốt ruột, lực lượng mang đến không đủ, mới chịu khổ.
“Lúc Diêu Thiên tới đây, cho chúng ta một ít linh thạch, cho nên... Chúng ta khôi phục sớm một đoạn thời gian”. Ngải Địch giải thích.
“Thì ra là thế”. Ba Lôi Đặc thoải mái, gật gật đầu, lại đem tầm mắt ngưng tụ đến trên người Tần Liệt, nói: “Ngươi thật đúng là không đơn giản, chẳng những có thể lấy linh khí kiểu phát nổ làm Thái Dương cung bị thương nặng, còn có thể chiến một trận với Quân Hồng Huyên”.
Hắn chỉ vừa tới không lâu, nhưng, tựa như lúc ở trên đường, hắn đã quan sát chiến đấu nơi đây, mỗi một chi tiết chiến đấu đều không giấu được hắn.
“Ba Lôi Đặc đại nhân quá khen rồi”. Tần Liệt cười gượng hai tiếng.
“Các ngươi chuẩn bị một chút, đợi thời điểm trời tối một lần sau, toàn tộc Ám Ảnh tộc các ngươi, đều di chuyển đến Ma Long tộc chúng ta bên kia”. Ba Lôi Đặc nói: “Ta lo lắng người của Thái Dương cung, còn có thể ra tay lần nữa. Vì phòng ngừa lại có ngoài ý muốn, các ngươi phải cùng một chỗ với Ma Long tộc chúng ta!”.
“Thái Dương cung chính là thế lực Nhân tộc mạnh nhất Bạc La giới. Bọn họ sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, xuất phát từ ổn thỏa, các ngươi thật phải tiếp cận với Ma Long tộc gần hơn chút”. Viên Văn Trì cũng khuyên bảo.
“Để chúng ta cân nhắc một chút”. Ngải Địch hàm hồ nói.
Lúc này, mặt trăng thứ nhất cũng dần dần biến mất.
“Chúng ta về hang trước”. Vưu Lị Á vội vàng nói.
Vì thế, tộc lão Ám Ảnh tộc còn ở lại thôn xóm, vội vội vàng vàng bay lên trời, liên tiếp chui vào những hang đá kia.
Tộc nhân Ám Ảnh tộc, thật ra có thể thích ứng ban ngày ở linh vực, nhưng ban ngày của Bạc La giới có ba mặt trời, hơn nữa ba mặt trời cách mặt đất quá gần, nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là không thể chịu đựng được.
Bọn họ có lẽ cũng có thể hoạt động ở dưới mặt trời, nhưng, cái đó cần bọn họ lấy minh ma khí để chống đỡ, cái này sẽ tiêu hao nhiều lực lượng hơn của bọn họ.
“Diêu Thiên! Ngươi cũng tới đây, có việc bàn với ngươi!”. Ngải Địch ở cửa hang, hướng tới Tần Liệt vẫy tay, muốn Tần Liệt đi lên.
Tần Liệt gật đầu muốn đi.
“Chờ chút!”. U Nguyệt tộc U Vân đột nhiên từ xa xa bay tới, trong thời gian ngắn, đã hạ xuống trước mặt Tần Liệt: “Ta là người U Nguyệt tộc, ta hy vọng có thể bàn bạc với ngươi một chút, mong cho chút mặt mũi”.
“Không rảnh!”. Tần Liệt lập tức từ chối.
Lúc hắn tới đây, tận mắt thấy tộc nhân U Nguyệt tộc, liên hợp một số võ giả Thái Âm điện, cũng tụ tập ở trên trời.
U Nguyệt tộc từ đầu tới cuối nhìn võ giả Thái Dương cung tiến hành đuổi gϊếŧ đối với Ám Ảnh tộc, không có một chút ý tứ muốn nhúng tay.
Thái Âm điện và U Nguyệt tộc, luôn coi Thái Dương cung là thù địch, lần này lại khoanh tay đứng nhìn, rõ ràng âm thầm có ăn ý.
Điều này làm Tần Liệt đem Thái Âm điện và U Nguyệt tộc cùng nhau ghi hận.
“Chúng ta cũng không có quá nhiều ác ý, mong ngươi cân nhắc một chút!”. Mặt U Vân lạnh lùng, nói: “Nơi này là Bạc La giới! Hiện tại, ngươi đã đắc tội hoàn toàn Thái Dương cung, nếu ngươi đắc tội thêm chúng ta, ngươi ở Bạc La giới sẽ không có nơi sống yên!”.
Nói xong như vậy, nàng còn nhìn quét Ba Lôi Đặc một cái, ý tứ đó là Ma Long nhất tộc cũng vô dụng.
“Ngươi là đang uy hϊếp ta?”. Tần Liệt hừ lạnh.
“Ngươi muốn nghĩ như vậy, cũng được”. U Vân chưa phủ nhận: “Cho nên ta hy vọng ngươi cân nhắc rõ ràng, nghĩ cho kỹ vì chính mình. Ngươi rất lợi hại, ta cũng không hy vọng nhìn ngươi người trẻ tuổi có tiềm lực như vậy, ở trước khi thật sự trưởng thành đã điêu linh”.
Sau đó, nàng chuyển đề tài, lại thành khẩn nói: “Thật ra ta rất có thành ý, thí dụ như nói vừa rồi, ta nếu thật bất chấp tất cả thương tổn ngươi, hoặc là bắt ngươi, ta sẽ không chờ Ma Long nhất tộc tới đây mới động thủ”.
Nàng vừa đấm vừa xoa, hy vọng Tần Liệt chủ động lui một bước, sau đó chậm rãi cạy miệng Tần Liệt.
“Tiểu tử này không liên quan với ta”. Ba Lôi Đặc đột nhiên nói.
“Không liên quan?”. U Vân ngẩn ra, đột nhiên nghi hoặc nhìn phía con Ma Long già này, giống như chợt phản ứng lại: “Ba Lôi Đặc đại nhân, ý tứ ngài là... Ngài chỉ là kết minh với Ám Ảnh tộc, đối với hắn không có bất cứ ý che chở gì?”.
“Chính là như vậy”. Ba Lôi Đặc thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, U Vân ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lận Tiệp, U Thiên Lan một cái, giống như đang thầm oán hai người lỡ việc của nàng.
Nàng lúc trước cản lại Lận Tiệp và U Thiên Lan, chưa lập tức động thủ bắt giữ Tần Liệt, một mặt là lo lắng người Ám Ảnh tộc ra tay, nhưng... Nàng lo lắng hơn vẫn là Ba Lôi Đặc.
Ba Lôi Đặc thân là thủ lĩnh Ma Long nhất tộc ở Bạc La giới, là nhân vật thật sự có thể uy hϊếp đến U Nguyệt tộc, nàng lại biết tính tình Ba Lôi Đặc, sợ hãi sẽ chọc giận Ba Lôi Đặc, khiến con Ma Long này phát cuồng, do đó tạo thành rất nhiều phiền toái cho U Nguyệt tộc.
Cho nên nàng mới chuẩn bị vừa đấm vừa xoa, hơn nữa là lấy mềm làm chính, lấy cứng rắn làm phụ.
Nàng như thế nào cũng không dự đoán được Ba Lôi Đặc căn bản không có ý tứ che chở Tần Liệt.
“Ngươi một tiểu tử Nhân tộc không có bất cứ hậu trường cùng bối cảnh gì, cho dù tiềm lực lớn nữa, thiên phú mạnh nữa, nhưng ngươi dù sao chỉ Như Ý cảnh!”.
U Vân đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôn hòa lúc trước giả bộ ra, như thủy triều lui sạch sẽ, sau đó lấy ánh mắt cực kỳ coi rẻ nhìn qua, cay nghiệt nói: “Một tiểu tử Nhân tộc Như Ý cảnh, ở trước mặt ta cuồng cái gì? Lại tính là cái gì?! Lập tức theo ta ngoan ngoãn đi thánh địa U Nguyệt tộc, bằng không, ta liền cho ngươi biết ngươi lấy thân phận thấp hèn ương ngạnh, sẽ trả giá đắt như thế nào!”.
Nữ nhân này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
Trên mặt U Vân tràn đầy cợt nhả cùng khinh thường.
Tần Liệt không có bối cảnh, không có thế lực cường đại ở phía sau chống lưng, thiên phú, tiềm lực xuất chúng nữa, cũng sẽ không được nàng để vào mắt.
“Cái này...”.
Viên Văn Lương nhướng mày, hạ giọng, muốn khuyên bảo Ma Long Ba Lôi Đặc.
Ba Lôi Đặc lắc lắc đầu.
Viên Văn Lương thở dài trong lòng, chủ động câm miệng, không khuyên nửa.
Huynh đệ Viên Sơn cùng Viên Xuyên, mắt thấy Ba Lôi Đặc không chịu giúp Tần Liệt, cũng đều chỉ có thể cúi đầu, không dám nhiều lời cái gì.
Ngược lại là Ngải Địch, còn có mấy tộc lão Ám Ảnh tộc, lại từ cửa hang núi bay xuống.
“U Vân! Ngươi muốn làm gì?”. Ngải Địch cả giận nói.
“Ba Lôi Đặc đại nhân, Diêu Thiên đối với Ám Ảnh tộc chúng ta có ân, nếu Diêu Thiên có gì ngoài ý muốn, như vậy... Minh ước của Ám Ảnh tộc cùng Viên gia sẽ trở thành phế thải!”. Vưu Lị Á trầm giọng nói.
Lời vừa nói ra, ba huynh đệ Viên gia đều bối rối, đều nhìn về phía Ba Lôi Đặc, muốn Ba Lôi Đặc bảo vệ Tần Liệt.
U Vân sau khi trở mặt lạnh lùng nhìn Tần Liệt, không nói.
Nàng đang đợi Ba Lôi Đặc đưa ra thái độ.
U Thiên Lan, Lận Tiệp, còn có mấy người Thái Âm điện cùng tộc nhân U Nguyệt tộc, cũng lặng lẽ buông xuống thôn xóm.
Lúc này sắc trời mắt thấy đã sắp sáng.
“Ám Ảnh tộc các ngươi muốn ra sức bảo vệ hắn?”. Ba Lôi Đặc liếc Vưu Lị Á một cái.
Vưu Lị Á và Ngải Địch, còn có rất nhiều tộc lão Ám Ảnh tộc, cùng nhau trịnh trọng gật đầu.
“Ta nếu mặc kệ thì sao?”. Ba Lôi Đặc hỏi lại.
“Vậy chúng ta sẽ xé bỏ hiệp ước kết minh với Viên gia!”. Vưu Lị Á nói năng có khí phách.
Sắc mặt Tần Liệt ngưng trọng hẳn lên.
Thế cục đột nhiên chuyển biến, khiến hắn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, hắn biết hẳn là nơi nào đã xảy ra vấn đề.