Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Miêu Dương Hú nhìn về phía mọi người: “Cái này chỉ là ví dụ thành công”.
“Có rất nhiều thế lực cấp Xích Đồng cường đại hơn Thanh Nguyệt cốc chúng ta, thí dụ như ‘Thiên Viêm’ cùng ‘Tà Nhãn’, bọn họ cũng có trưởng bối Niết Bàn hậu kỳ ý đồ xây dựng hồn đàn, bọn họ cũng bỏ ra mấy trăm năm tích lũy”.
“Đáng tiếc bọn họ đều đã thất bại”.
“Thất bại, ý nghĩa linh tài mấy trăm năm tích lũy hủy hoại chỉ trong chốc lát, ý nghĩa một võ giả Niết Bàn hậu kỳ hao phí tâm huyết bồi dưỡng cứ thế hóa thành tro bụi”.
“Loại đả kích này, đối với một thế lực mà nói, quả thực chính là trí mạng”.
“Nhưng, một thế lực cấp Xích Đồng, nếu muốn tiến thêm một bước, muốn tiến giai đến thế lực cấp Bạch Ngân, nhất định phải thừa nhận loại đả kích này, hơn nữa còn là nhiều lần đi thừa nhận!”.
“Một lần thất bại, liền tiếp một lần, thất bại lần nữa, vẫn phải tiếp tục!”.
“Một khi thành công, một khi có hồn đàn cường giả sinh ra, liền ý nghĩa thế lực này thoát thai hoán cốt, ý nghĩa hoàn thành lột xác từ cấp Xích Đồng tới cấp Bạch Ngân!”.
Miêu Dương Hú hít một hơi thật sâu, lại nói: “Nếu Thiên Viêm và Tà Nhãn có hồn đàn cường giả tọa trấn, hộ tông đại trận địa giới bọn họ, sẽ tuyệt không dễ dàng bị Thanh Quỷ tộc công hãm như vậy, Thanh Quỷ tộc cũng tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy ngay tại lãnh địa bọn họ đại khai sát giới”.
“Như vậy mà nói, Thiên Viêm và Tà Nhãn sẽ không bị Thanh Quỷ tộc lau đi, còn có thể sừng sững ở Thiên Lục đại lục!”.
“Mà chúng ta, hôm nay sở dĩ đám ở nơi đây thờ ơ lạnh nhạt, mà không phải nịnh bợ Văn Tân với Văn Hà, không phải lấy thân phận vật hy sinh tham chiến, chính là bởi vì lão gia chủ của chúng ta có được một tầng hồn đàn!”.
“Bởi vì Văn Tân biết lão gia chủ có được hồn đàn, biết lão gia chủ và Khương Chú Triết quan hệ chặt chẽ, cho nên hắn chưa ra lệnh cho chúng ta tham chiến”.
“Khương Chú Triết sau khi tiến giai ba tầng hồn đàn, lập tức ở Khư Địa quang minh chính đại hiện thân, diễu võ dương oai, vì sao Hắc Vu giáo cùng ba đại gia tộc lần này không lên tiếng?”.
“Vì sao Văn Tân những người này dám gϊếŧ vào Lạc Nhật quần đảo, lại không dám tìm Khương Chú Triết gây chuyện?”.
Miêu Dương Hú hỏi ra một chuỗi vấn đề.
Gia chủ Miêu gia, Miêu Mỹ Du đều lẳng lặng nghe, không ai nói chuyện.
Trong mắt bọn họ đều toát ra hào quang suy nghĩ sâu xa.
“Bái Nguyệt giáo năm đó lúc xưng bá Bạo Loạn chi địa, chính là danh môn chính phái, là thiên hạ chính thống, được vạn tông kính ngưỡng, ức vạn thiếu niên có thiên phú tranh vỡ da đầu đều muốn tiến vào”.
“Nhưng ở sau khi bọn họ xuống dốc, bị đánh khỏi thần đàn, lập tức biến thành tà ma ngoại đạo, bị các phương lên án công khai, đệ tử giáo đồ ai cũng mai danh ẩn tích, không dám xuất đầu lộ diện”.
“Khương Chú Triết trước khi xây dựng ba tầng hồn đàn, chỉ dám rúc ở khu núi lửa chết của Thiên Khí tông, làm việc đều lén lút, không dám bại lộ thân phận”.
“Nay hắn đường đường chính chính đứng ra, hắn chính là lấy thân phận tà ma đứng ở Khư Địa, Hắc Vu giáo cùng ba đại gia tộc không phải vân trầm mặc như trước?”.
“Tất cả đều bởi hắn đã đủ cường đại”.
Miêu gia sau khi nghe Miêu Dương Hú giải thích một phen, đều là vui lòng phục tùng nhẹ nhàng gật đầu, rất tán đồng.
“Gia chủ! Ngươi xem Tần Liệt!”. Miêu Mỹ Du đột nhiên hét lên.
Cũng ở giờ phút này, hầu như toàn bộ võ giả đến từ thế lực khác nhau, tầm mắt đều chợt tập trung đến trên người Tần Liệt.
Hồng, lục, bạch, kim, hoàng, thanh sáu quả cầu ánh sáng hoa mắt, từ trong mi tâm Tần Liệt bay vọt ra, sáu quả cầu ánh sáng cựa quậy, bên trong chảy ra khí tức linh hồn cùng sinh mệnh mãnh liệt.
Chợt thấy, như sáu mặt trời màu sắc khác nhau, treo cao ở bên cạnh Tần Liệt chuyển động.
Khung cảnh trong lúc nhất thời hoa lệ đẹp đến cùng cực.
Vầng sáng rực rỡ, từ trên sáu quả cầu ánh sáng phóng ra, chiếu rọi bầu trời đủ mọi màu sắc, xa hoa, hình thành thiên địa mộng ảo ánh sáng cùng bóng dáng.
“Y nha! Y nha y nha!”.
Thanh âm kỳ dị, từ trong sáu quả cầu ánh sáng truyền đến, như có sinh mệnh muốn phá vỏ mà ra.
Điều này làm mọi người đều kinh ngạc không dám chớp mắt.
“Rắc rắc! Rắc rắc rắc! Rắc rắc rắc rắc rắc!”.
Sáu quả cầu ánh sáng, như vỏ trứng gà vỡ, tầng ngoài tràn đầy màu sắc xuất hiện vết rạn tinh mịn.
Đột nhiên, sáu sinh mệnh thể kỳ dị, chẳng phân biệt trước sau từ trong quả cầu ánh sáng bay ra, lập tức đem vỏ ánh sáng vỡ nát nuốt ăn, sau đó vui vẻ quay chung quanh Tần Liệt bay múa.
Không biết vì sao, Văn Tân, còn có Sở Diệu Đan đem hồn đàn tế ra, ở nháy mắt sáu sinh mệnh thể kỳ dị kia phá vỏ mà ra, đột nhiên có một loại cảm giác tim đập nhanh không hiểu.
Giống như sáu cái sinh mệnh thể đó vừa ra, hồn đàn bọn họ đặt ở bên ngoài liền có nguy hiểm thật lớn.
Văn Tân và Sở Diệu Đan cũng theo bản năng nhìn về phía một khối này.
“Xem xem ngươi còn có thể làm ra trò gì”.
Văn Tân vốn muốn đem Biện Thao gϊếŧ chết, thậm chí tạm dừng gϊếŧ chóc tanh máu, trong con mắt âm u hiện ra mê hoặc, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Hắn cũng bị đủ loại thủ đoạn kỳ diệu của Tần Liệt làm cho có chút sứt đầu mẻ trán, cho nên vừa thấy bên người Tần Liệt lại có biến cố mới xảy ra, lập tức cho sự coi trọng thật lớn.
“Y nha! Y nha nha!”.
Sáu cái Hư Hồn chi linh, cùng nhau quay chung quanh Tần Liệt, đôi tay khoa tay múa chân kể lể cái gì.
Thần kỳ, lần này Tần Liệt nghe tiếng quái dị “y nha” của bọn nó, thế mà lập tức hiểu ra.
Hư Hồn chi linh khoa tay múa chân, vậy mà lại là hồn đàn, là hai tòa hồn đàn từ thức hải chạy ra đó của Sở Diệu Đan cùng Văn Tân!
Bọn nó liên tiếp nhìn về phía hai tòa hồn đàn đó, như mèo nhìn thấy chuột, thèm nhỏ dãi.
Giống như, hồn đàn võ giả tính mạng tương tu, chính là mỹ vị vô thượng của bọn nó!
“Các ngươi muốn ăn?”. Sắc mặt Tần Liệt có chút mất tự nhiên.
Sáu cái Hư Hồn chi linh cùng gật đầu.
“Ta sợ các ngươi bị gϊếŧ sạch”. Tần Liệt lại nói.
Sáu cái Hư Hồn chi linh lại cùng lắc đầu.
“Vậy... Đi đi”. Tần Liệt hơi có chút bất an cho ra thái độ của hắn.
“Vù vù vù! Vù vù vù!”.
Trong chốc lát, sáu cái Hư Hồn chi linh hóa thành sáu chùm sáng, lập tức không còn bóng dáng.
Bọn nó từ thực chuyển hư, quả thực biến mất, ngay cả một tia khí tức cũng không còn.
Sáu cái Hư Hồn chi linh, từ bên cạnh Tần Liệt đột nhiên biến mất, một chút tung tích cũng không tìm được.
Trên trời dưới đất, trừ Tần Liệt, tựa như không còn ai có thể bắt giữ được động hướng của bọn nó.
Bên cạnh hải đảo, rất rất nhiều võ giả chia ra thuộc thế lực khác nhau đều mở to mắt, ai cũng phóng tra linh hồn ý thức, như cuốn thảm bắt đầu tìm kiếm, muốn nhìn ra động tác của sáu cái sinh mệnh thể kỳ dị kia.
Đáng tiếc chưa có ai có thể thấy, cũng chưa ai có thể cảm giác.
Chỉ có Văn Tân và Sở Diệu Đan, hai cường giả Bất Diệt cảnh đem hồn đàn đưa ra khỏi thức hải này, ở sau khi Hư Hồn chi linh biến mất, sinh ra một loại cảm giác bất an mãnh liệt.