Linh Vực

Chương 622: Hoành tài!

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Phía dưới “Lưu Kim Hỏa Phượng”, ba hải đảo phân bố bày ra hình tam giác, trên những hải đảo đó núi non trùng điệp, dù là đêm khuya, vẫn đèn đuốc huy hoàng, không ít chiến xa loại nhỏ khai thác linh quặng ra ra vào vào.

Từ trên cao hướng bên dưới quan sát, sẽ phát hiện trên ba hải đảo, có bảy chỗ khai thác mỏ ánh sáng lóng lánh, chiến xa như đom đóm ban đêm, không ngừng gào thét lóe lên.

Trên hải đảo chỗ đầu, một tòa cung điện đen dựng đứng cao cao, nguy nga như núi.

Đó là Hắc Vân cung.

“Bảy khu linh quáng phía dưới thừa thãi Thiên Cơ tinh, Cực Quang thạch cùng Lôi Sa ngọc, trong đó Thiên Cơ tinh và Cực Quang thạch đều là vật liệu đá Địa cấp lục phẩm, Lôi Sa ngọc thì là Địa cấp thất phẩm!”.

Đôi mắt Hình Vũ Viễn tỏa sáng, trên mặt tràn đầy nét cười, nói: “Thiên Cơ tinh là linh tài cơ sở xây dựng Không Gian Truyền Tống trận, Cực Quang thạch có thể tăng cường tốc độ linh khí phi hành ở không trung, Lôi Sa ngọc... Ẩn chứa lực lượng lôi điện bùng nổ! Đường tiểu thư luyện chế Liệt Diễm Huyền Lôi, Lôi Sa ngọc chính là tài liệu chinh hạch tâm nhất, nếu có thể thu hoạch đủ nhiều Lôi Sa ngọc, nàng có thể luyện chế ra thật nhiều Liệt Diễm Huyền Lôi!”.

Vẻ mặt Tần Liệt phấn chấn.

“Khu quặng thuộc về Hắc Vân cung, cũng chỉ bảy chỗ này trân quý nhất, nếu có thể lướt xuống bên dưới khai thác ra lượng lớn linh quặng, chúng ta cũng liền không sầu việc này nữa!”. Ánh mắt Hình Vũ Viễn dần dần nóng cháy.

“Thế cục Hắc Vân cung hiện nay như thế nào?”. Tần Liệt cẩn thận nói.

“Sau khi cha con Trịnh Chí Hợp chết, Hắc Vân cung như rắn mất đầu, ở trạng thái năm bè bảy mảng. Một số trưởng lão bên dưới vì đoạt quyền làm ầm ĩ túi bụi, chính là lúc suy yếu nhất!”. Hình Vũ Viễn cười nói.

“Hắc Vân cung có đại trận phòng hộ tông môn hay không?”. Tần Liệt hỏi lại.

“Không có”. Hình Vũ Viễn lắc lắc đầu: “Hắc Vân cung ở trong thế lực cấp Xích Đồng cấp dưới của Hắc Vu giáo, cũng thuộc loại đội sổ nhất kia, nội tình bọn họ cũng không đủ, chưa thể có được hộ tông đại trận cùng loại với Hàn Nguyệt chi thuẫn”.

Tần Liệt cười: “Vậy chúng ta còn chờ cái gì?”.

Hình Vũ Viễn hiểu ý, cười ha ha, phất tay nói: “Đi!”.

Ra lệnh một tiếng, từng chiếc Thủy Tinh chiến xa từ trên người Hỏa Phượng gào thét mà ra, như đàn châu chấu từ trong mây đen lao ra, thừa dịp bóng đêm hướng tới Hắc Vân cung hạ xuống.

Lần này, Hình Vũ Viễn tự mình dẫn dắt, hai vị hộ pháp Quách Duyên Chính, Thích Kính cùng theo tới, còn có một lão giả Huyết Sát tông, ở dưới Mạc Tuấn an bài, tọa trấn trong Lưu Kim Hỏa Phượng.

Vị lão giả kia tên là “Hồng Bác Văn”, là cảnh giới Niết Bàn cảnh sơ kỳ, năm đó cũng là tiểu sư đệ của Huyết Lệ, cảnh giới của hắn trước kia chỉ là Như Ý hậu kỳ, trải qua ngàn năm thời gian tĩnh tu, mới bước vào Niết Bàn.

Có Hồng Bác Văn tọa trấn, thêm đám người Hình Vũ Viễn, Quách Duyên Chính, Thích Kính, mặt khác còn có hai cường giả Phá Toái cảnh của Huyết Sát tông xen lẫn trong đó, muốn lấy được Hắc Vân cung sẽ tuyệt không quá khó khăn.

Bởi vậy, Tần Liệt vẫn rất thoải mái đứng ở cánh Lưu Kim Hỏa Phượng, cũng chưa một đầu nhiệt huyết xung phong xuống dưới.

“Tần... Tần đại ca”. Đột nhiên, thần thái Hình Dao xấu hổ hô khẽ một tiếng, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Liệt, nàng nhỏ giọng hỏi: “Lần trước ngươi và cha ta bọn họ cùng đi Thanh Nguyệt cốc đúng không?”.

“Ừm”. Tần Liệt quay đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt cổ quái.

Nửa tháng trước, Hình Dao còn nghiến răng nghiến lợi đối với hắn, vừa thấy hắn liền kêu đánh kêu gϊếŧ, các loại uy hϊếp đe dọa, một cái tư thế khổ lớn thù sâu.

Nhoáng lên một cái, Hình Dao như nghiễm nhiên thay đổi người khác, ở lúc đối mặt hắn, bỗng thật cẩn thận, sợ sẽ dẫn tới hắn bất mãn.

Tần Liệt âm thầm lắc đầu, cảm thấy thế sự vô thường, bất luận quan hệ gì cũng có khả năng xảy ra kịch biến nghiêng trời lệch đất.

“Cái kia... Miêu Huy rốt cuộc đã đắc tội cha ta như thế nào?”. Hình Dao cắn môi dưới, nhỏ giọng dò hỏi.

Tần Liệt sửng sốt chốc lát, nói: “Đại đảo chủ là nói với ngươi như thế nào?”.

“Cha ta nói Miêu Huy người này không đáng tin, nhân phẩm cũng quá kém, không đồng ý hôn ước của ta với hắn, bảo ta về sau không nên lui tới với Miêu Huy”. Sắc mặt Hình Dao u ám, cảm xúc rõ ràng hạ thấp.

Trong lòng Tần Liệt thở dài.

Rất rõ ràng, Hình Dao này đối với Miêu Huy có chút cảm tình, có lẽ vẫn luôn đem Miêu Huy coi là phu quân tương lai.

Mà Hình Vũ Mạc vì che giấu bị Miêu gia bội ước xấu hổ, cũng không hướng Hình Dao nói rõ tình hình thực tế, ngược lại nói hắn nhìn Miêu Huy khó chịu, cho nên mới hủy hôn sự của Miêu Huy cùng Hình Dao.

Hình Vũ Mạc làm như vậy, một mặt là vì sĩ diện, một mặt khác hẳn là cũng không muốn con gái sau khi biết chân tướng quá mức đau lòng.

Hình Dao lại cho rằng Miêu Huy ở một số phương diện nào đó đắc tội cha nàng, dẫn phát cha nàng bất mãn, cho nên mới muốn xé bỏ hôn ước.

Nàng có tình cảm đối với Miêu Huy, cho nên muốn làm rõ nguyên do, ý đồ tìm ra biện pháp giải quyết.

Mấy ngày trước, người thật sự bước vào Thanh Nguyệt cốc, chỉ có anh em Hình gia với Tần Liệt, Hình Vũ Viễn và cha nàng có cùng ý nghĩ trút giận, tự nhiên cũng sẽ không nhiều lời cái gì, bởi vậy nàng chỉ có thể tìm Tần Liệt tìm hiểu tin tức, muốn biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tần, Tần đại ca, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Van cầu ngươi nói cho ta biết được không?”. Hình Dao thay hắn trầm mặc không nói, không khỏi lại bắt đầu truy hỏi.

“Ngươi thật muốn biết?”. Sắc mặt Tần Liệt âm trầm.

Hình Dao liên tục gật đầu: “Đương nhiên, ta phải biết chân tướng!”.

“Miêu Huy truyền một phong thư, đơn phương xé bỏ hôn ước, nói Hình Dao ngươi không xứng với thân phận công tử Miêu gia của hắn!”. Tần Liệt hừ lạnh.

“Ngươi gạt người!”. Hình Dao thất thanh thét chói tai, mắt đỏ bừng, chỉ vào hắn mắng: “Nhất định là ngươi ghi hận trong lòng đối với ta, cho nên cố ý nói bậy Huy ca! Ta hiểu Huy ca, hắn, hắn tuyệt đối không phải người như vậy! Nhất định là ngươi đang gạt ta!”.

Sắc mặt Tần Liệt phát lạnh: “Hình đại tiểu thư, ngươi có lẽ ở Kim Dương đảo được nuông chiều, chưa thật sự kiến thức thế gian tàn khốc cùng thực tế. Chẳng qua đừng lo, ngươi hôm nay đi theo rất tốt, ta nghĩ ngươi lần này hẳn là có thể thấy rõ, nhìn xem Thanh Nguyệt cốc Miêu gia, nay còn giống như trước đây đối với các ngươi hòa thuận như vậy hay không! Hừ, ngươi thực nên theo vào Thanh Nguyệt cốc, tận mắt thấy sắc mặt người Miêu gia, xem hắn đối với cha ngươi, đối với nhị thúc của ngươi, rốt cuộc là một loại ngôn ngữ vũ nhục như thế nào! Nhìn xem Huy ca đó của ngươi, lại là bỏ đá xuống giếng, vừa thấy tình thế không ổn, lập tức quyết đoán xé bỏ hôn ước như thế nào!”.

Sắc mặt Hình Dao trắng bệch, dáng người linh lung run rẩy, như đóa hoa hỗn độn trong gió.

Hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục quan tâm nàng, Tần Liệt lập tức đi về phía một bên, không muốn nghe nàng tiếp tục dây dưa.

Hắc Vân cung phía dưới, tiếng hô gϊếŧ chợt vang lên, lúc các đám lửa bắn ra tung tóe, chiến đấu kịch liệt lập tức mở màn.

Từng luồng sáng linh lực sáng lạn rực rỡ, cùng với linh khí gào thét, yêu dị kéo ra, như sao băng lướt đi trong đêm tối.

Bảy khu linh quáng chủ yếu tương ứng Hắc Vân cung đều đang xảy ra huyết chiến, võ giả Kim Dương đảo, ở dưới hai gã võ giả Huyết Sát tông Phá Toái cảnh trung kỳ phụ trợ, dũng mãnh vô cùng, gϊếŧ võ giả Hắc Vân cung liên tiếp bại lui.

Rất nhanh, có trưởng lão Hắc Vân cung thấy thế cục không ổn, lập tức vung tay hô: “Rút lui trước! Chờ ngày sau để Hắc Vu giáo làm chủ cho chúng ta!”.

Rất nhiều võ giả Hắc Vân cung ùn ùn bại lui, từ trên ba hải đảo hướng về chung quanh bỏ chạy.

Hình Vũ Viễn cười ha ha, giương giọng quát: “Mọi người đừng đuổi theo, chúng ta lần này tới đây, chủ yếu là vì Thiên Cơ tinh, Cực Quang thạch cùng Lôi Sa ngọc! Mọi người hoạt động chung quanh, đem linh thạch, tinh khối Hắc Vân cung những năm gần đây khai thác, lập tức vận chuyển đến trên chiến xa, để vào trên kho cất chứa của Hỏa Phượng!”.

Võ giả Kim Dương đảo ầm ầm đồng ý.

Vì thế, từng chiếc Thủy Tinh chiến xa gào thét, thu đọn linh thạch, tinh khối chung quanh, đem từng khối tinh thể ban đêm cũng lóe sáng vận chuyển lên chiến xa, vận chuyển đến trên Hỏa Phượng.

Tần Liệt quan sát phía dưới, nhìn rất nhiều linh thạch, tinh khối vận chuyển lên, cũng kích động hẳn lên, liên thanh kêu: “Hắc Vân cung cũng là thế lực cấp Xích Đồng, đi trong cung điện bọn chúng lục soát một chút xem, đem toàn bộ linh thạch cùng linh tài đều đưa lên!”.

“Đi Hắc Vân cung!”. Hình Vũ Viễn lơ lửng trên không, mặt đầy hồng quang, không ngừng hạ đạt mệnh lệnh.

Quách Duyên Chính dẫn đầu hơn ba mươi võ giả Kim Dương đảo, như con chuột chui vào Hắc Vân cung, ở bên trong càn quét khắp nơi.

Không bao lâu, Quách Duyên Chính những người này trên ngón tay mỗi người đều mang đầy Không Gian giới chỉ, mỗi người hưng phấn hoa chân múa tay vui sướиɠ, liên thanh kêu la: “Nhét đầy rồi, Không Gian giới chỉ đều nhét đầy rồi, ha ha!”.

Còn có mười mấy nữ tử dáng người yêu kiều, cũng bị bọn Quách Duyên Chính từ trong Hắc Vân cung dẫn ra.

Các nữ tử đó cảnh giới bình thường, bộ dạng mỗi người lại cực đẹp, tựa như còn có mị cốt, hiển nhiên là có công dụng khác.

“Nhị đảo chủ, các nữ tử đó đều là Trịnh Chí Hợp độc chiếm, là hắn dùng để da^ʍ nhạc (da^ʍ ô vui vẻ), phải xử trí như thế nào?”. Quách Duyên Chính kêu lên.

Mười mấy nữ tử đều lã chã muốn khóc, hướng về phía Hình Vũ Viễn lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, phát ra thanh âm thanh thúy bên tai, liên thanh cầu xin tha thứ.

“Cái này...”. Hình Vũ Viễn giữa không trung sờ cằm, ánh mắt xoay chuyển nhanh như chớp, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta không có sở thích này, nếu không...”.

Chợt ngẩng đầu, hắn nhìn về phía Tần Liệt, truyền âm nhập mật nói: “Tần Liệt, nếu không... Ta an bài người đem các nàng giấu đi, để ngươi xử trí? Yên tâm, ta cam đoan Tống tiểu thư và Đường tiểu thư các nàng, nhất định không bắt được thóp, chỉ cần bản thân ngươi cẩn thận một chút là được, như thế nào?”.

Môi hắn mấp máy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Liệt, kẻ ngốc cũng nhìn ra hắn đang thương thảo với Tần Liệt chuyện xấu không thể để lộ.

Một số nữ võ giả của Kim Dương đảo, nhìn nhìn Hình Vũ Viễn, lại nhìn Tần Liệt một cái, lòng đều sinh ra sự khinh bỉ.

Các nam võ giả kia thì là hâm mộ không thôi, đều kêu lên: “Các ngươi nếu không cần, an bài cho ta đi, ta vừa lúc còn thiếu mấy người hầu gái!”.

“Tần Liệt, cho câu nói!”. Hình Vũ Viễn tiếp tục truyền âm.

Tần Liệt cười lắc đầu, quát lớn: “Nhị đảo chủ, ngươi vẫn là tự mình giữ đi!”.

Mọi người ầm ầm cười to.

“Một tảng đá của Hắc Vân cung, các ngươi cũng đừng mơ mang đi!”. Nhưng vào lúc này, từ xa xa truyền đến một tiếng cười lạnh: “Hình Vũ Viễn ngươi thật đúng là không biết tốt xấu, lúc ở Thanh Nguyệt cốc, ta nghĩ ta đã nói rất rõ, Hắc Vân cung, Thiên Hải các cùng Phan gia, đều do Thanh Nguyệt cốc chúng ta đến cai quản, các ngươi thế mà dám có gan không nhìn Miêu gia chúng ta khuyên bảo, xem ra quả nhiên là đã quên bản thân là ai rồi! Hừ!”.

Ba chiếc Lưu Kim Hỏa Phượng, từ trong tầng mây thật dày lao vọt ra, trong giây lát đã buông xuống Hắc Vân cung.

Ở đằng trước, Thanh Nguyệt cốc nhị cốc chủ Miêu Văn Phàm sắc mặt âm lãnh, trong mắt chứa sự mỉa mai, tiếp tục lạnh lùng nhìn trào phúng nói: “Kim Dương đảo có thể có hôm nay, đều là chịu Miêu gia chúng ta chiếu cố, vậy mới có thể ở dưới Phan gia đả kích đột phá đến thế lực cấp Xích Đồng. Không ngờ, chó Miêu gia chúng ta nuôi, đã biết tranh ăn với chủ nhân rồi! Thật là không biết trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu!”.

Ba chiếc “Lưu Kim Hỏa Phượng” của Thanh Nguyệt cốc đến, rất nhiều chiến xa hình lăng, xe kéo bay như bồ đoàn, từ hai cánh Hỏa Phượng nối đuôi nhau mà ra, chậm rãi lấp đầy bầu trời.

Bất luận khí thế, tài lực bày ra, hoặc là số lượng cùng cảnh giới tu vi của võ giả, Thanh Nguyệt cốc đều hơn xa Kim Dương đảo.

Cũng bởi như thế, thân là Thanh Nguyệt cốc nhị cốc chủ Miêu Văn Phàm, lúc đối mặt Hình Vũ Viễn, có đầy đủ sức mạnh cùng tự tin.

Hơn nữa, bản thân Miêu Văn Phàm đã ở Phá Toái cảnh hậu kỳ, so với Hình Vũ Viễn Phá Toái trung kỳ, cảnh giới của hắn còn cao hơn một bậc.

“Một con chó Thanh Nguyệt cốc chúng ta nuôi nấng lớn lên, thế mà tranh đoạt thức ăn với chủ nhân, Kim Dương đảo các ngươi thật đúng là to gan!”. Miêu Văn Phàm ngôn ngữ cay nghiệt, quả thực không giữ lại một chút tình cảm, một phen lời nói ra, khiến toàn bộ võ giả Kim Dương đảo sắc mặt xanh đỏ đen trắng, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

“Nhị đảo chủ, Hình gia... Trước kia không phải thân gia với chúng ta sao?”. Có võ giả Miêu gia đúng lúc cười nhạo lên.

“Thân gia? Bọn hắn cũng xứng?”. Miêu Văn Phàm cười lạnh, hắn quay đầu nhìn về phía một người, giương giọng nói: “Tiểu Huy!”.

Miêu Huy từ phía sau hắn toát ra, thần thái sái nhiên, tỏ ra lỗi lạc bất phàm.

Tầm mắt Miêu Văn Phàm đột nhiên rơi xuống trên người Hình Dao, khóe miệng tràn đầy khinh thường, nói: “Tiểu Huy, Hình Dao kia... Ngay tại đối diện, ngươi nói như thế nào?”.

Đột nhiên, bất luận là Kim Dương đảo hay Thanh Nguyệt cốc, tầm mắt toàn bộ võ giả đều tập trung đến trên người Miêu Huy cùng Hình Dao.

Ngay một tháng trước, hai người này còn thần thái vô cùng thân thiết, còn đang thương thảo chi tiết của hôn sự.

Trước kia hai người khanh khanh ta ta, ngọt ngào, ký ức mọi người hãy còn mới mẻ, còn cảm thấy hai người rất là xứng đôi.

Chuyện Miêu Huy xé bỏ hôn ước với Hình Dao, chẳng những đại đa số người của Kim Dương đảo không biết, ngay cả Miêu gia cũng có rất nhiều người không rõ.

Nay, Miêu Văn Phàm thế mà lấy hôn ước hai người nói chuyện, hiển nhiên trong đó có huyền cơ khác.

Mọi người không khỏi ngưng thần quan sát.

“Huy, Huy ca...”. Sắc mặt Hình Dao tái nhợt, môi nhẹ nhàng run rẩy, mặt đầy chờ mong nhìn về phía Miêu Huy.

“Hình tiểu thư, xin tự trọng!”. Ánh mắt Miêu Huy lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Phụ thân ngươi lần trước tới Thanh Nguyệt cốc, ta đã truyền một bức thư cho hắn, giải trừ hôn ước giữa chúng ta. Từ nay về sau, ngươi ta ngay cả bằng hữu cũng không tính, xin Hình tiểu thư không cần trèo quan hệ loạn”.

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.