Linh Vực

Chương 530: Tai ương ngập đầu

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Một cọc băng dài hơn năm trăm thước, như rồng băng trong suốt, từ trong hồ băng phương xa bay gào thét đến, như có linh tính ý thức, ầm ầm đánh vào nơi người Đông Di dày đặc nhất.

Cọc băng từ trên trời buông xuống, hàn ý thổi quét thiên địa, mũi nhọn đâm phá mặt đất, làm toàn bộ người Đông Di run rẩy sợ hãi.

“Răng rắc! Bốp bốp bốp!”.

Cọc băng thật lớn đột nhiên nổ tung, mấy trăm cọc băng dài mấy chục thước từ trong đó bay xuống.

Rất nhiều người Đông Di ở trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị cọc băng đâm thủng thân thể, lập tức nháy mắt chết thảm.

Một ngọn núi tuyết bên cạnh bọn họ, theo mặt đất nổ rung động, theo hồ băng rạn nứt vỡ nát, cũng kịch liệt lắc lư sụp đổ.

Từng khối đá băng to cỡ căn phòng, oành đùng đùng lăn xuống, đem người Đông Di không kịp trốn tránh nghiền ép thành bánh máu thịt.

Thời gian ngắn ngủi, mấy trăm người Đông Di đã tử thương thảm trọng, gào khóc thảm thiết tìm cơ hội sinh tồn chung quanh, khí thế hăng hái, muốn đem võ giả Bạo Loạn chi địa diệt sạch của trước kia, không còn sót lại chút gì.

Người Đông Di chịu khổ tai ương ngập đầu!

Bên kia.

Đám người Tần Liệt liều mạng điên cuồng lướt đi, đem hết toàn lực lao tới chỗ đỉnh núi băng, trên người đều khiên ánh sáng linh lực chói mắt, phóng ra vầng sáng màu sắc rực rỡ kinh người.

Bọn họ đã đem hết toàn lực che chở bản thân.

Bọn họ đã nhìn ra con đường sáng, biết càng là chỗ trũng, càng là nguy hiểm vạn phần.

Ngược lại là ở đỉnh núi băng, có thể tránh thân núi sau khi sụp đổ, vô số đá băng lăn oanh kích, có thể tránh cọc băng từ hồ băng bay tứ tung ra vô tình chém gϊếŧ.

“Cọc băng trong hồ băng bắn tung tóe bay ra, tuyệt sẽ không chuẩn xác như vậy, sẽ không thông minh như vậy!”. Đỗ Hướng Dương kinh hồn chưa định nói.

“Là lực lượng Băng Linh thúc giục quỹ tích cọc băng”. Tần Liệt hít sâu một hơi, mặt trầm như nước: “Nó ở phía dưới hồ băng, sau khi ý thức được Phong Ma Bi uy hϊếp, đang lấy phương thức của nó chống lại. Đối với nó mà nói, toàn bộ sinh linh vì Táng Thần chi địa mà đến, đều là kẻ địch, cần tiêu diệt sạch sẽ”.

“Nếu nó cùng linh hồn Già của Bạch Di tộc liên hệ, Phong Ma Bi không có cách nào phong ấn nó, không thể đem nó trấn trụ hay không?”. Tống Đình Ngọc vừa nói chuyện, vừa từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra một cái giáp báu ánh sáng rạng rỡ, nàng đem giáp báu mặc vào người, lập tức tỏ ra tư thế oai hùng bừng bừng: “Mộc Linh cùng Dạ Ức Hạo sau khi kết nối linh hồn, Phong Ma Bi cũng không có cách nào lập tức phong ấn, sau khi nó cùng Dạ Ức Hạo chặt đứt liên hệ, Phong Ma Bi mới phát huy tác dụng”.

Vẻ mặt mọi người đều trầm xuống.

Lúc ở Mộc chi cấm địa, Dạ Ức Hạo cùng Mộc Linh đạt thành khế ước, là Mộc Linh ẩn chứa khí tức của Dạ Ức Hạo, làm Phong Ma Bi không thể xác định Mộc Linh chính là mục tiêu.

Nếu không phải Tạ Tĩnh Tuyền lúc ấy mê loạn thủ đoạn kinh người, đem phòng hộ của Mộc Linh phá vỡ, làm linh hồn nó cùng Dạ Ức Hạo gián đoạn, Mộc Linh cũng chưa chắc có thể phong ấn lại.

“Thổ Linh cùng Địch Phi cũng là loại liên hệ linh hồn đó”, sắc mặt Đỗ Hướng Dương khẽ thay đổi.

“Băng Linh quả nhiên đang chúa tể tất cả!”. Lạc Trần thất thanh kêu sợ hãi.

Lúc này, mọi người cùng lập tức bỏ dở thảo luận, hồi hộp bất an nhìn về phía xa.

Trên không hồ băng phía trước, phía dưới Phong Ma Bi lơ lửng cao cao, từng cái cọc băng như rồng hàn băng khổng lồ, không biết chịu loại lực lượng nào điều khiển, ở trong gió lạnh thấu xương gào thét, vậy mà lại hướng thẳng tới núi băng chỗ bọn họ đánh đến.

Những cọc băng đó, lóe ra ánh sáng lạnh trong suốt, hàn băng lực tinh thuần bên trong, như có thể đóng băng bầu trời.

Mấy chục cọc băng, mang theo dao động cực hàn hủy thiên diệt địa, chậm rãi, chỉ cần khí thế, đã khiến mọi người sinh ra tuyệt vọng sắp bị vô tình chém gϊếŧ.

“Ông trời!”. Đỗ Hướng Dương hoảng sợ thất sắc: “Chúng nó rõ ràng nhắm chúng ta, phương hướng không có chút lệch lạc, Băng Linh này đối với khống chế cọc gai có thể nói khủng bố!”.

“Ngọn núi băng này sắp sụp đổ rồi, chúng ta cũng có thể bị cọc băng trực tiếp đánh gϊếŧ!”. Lạc Trần quát.

“Nếu không, mọi người phân tán chạy trốn?”. Phan Thiên Thiên đề nghị.

“Vô dụng”. Tần Liệt khiến bản thân mạnh mẽ trấn định xuống: “Băng Linh đang khống chế tất cả, chỉ cần chúng ta còn ở Băng chi cấm địa, bất luận chúng ta biến ảo vị trí như thế nào, cũng sẽ bị nó dễ dàng tập trung. Cho nên chúng ta mặc dù là phân tán ra, những cọc băng kia vẫn có thể thay đổi quỹ tích, vẫn là sẽ tập trung chặt chẽ mỗi người chúng ta!”.

“Vậy làm sao bây giờ?!”. Phan Thiên Thiên lo lắng như đốt.

Chỗ bọn họ, cách hồ băng coi như là có đoạn khoảng cách, từng cây cọc băng như rồng hàn băng khổng lồ kia, bởi thể tích to lớn cho nên tốc độ đánh đến còn không tính là đặc biệt nhanh!

Bọn họ còn có thời gian chuẩn bị.

“Phong Ma Bi đang phá hồ băng, muốn ép Băng Linh đi ra, nhưng hồ băng là bức tường thiên nhiên của Băng Linh, ở trước khi hồ băng vỡ, Phong Ma Bi chỉ sợ cũng không có cách nào”.

Nhìn mấy chục cọc băng không ngừng tới gần, Tần Liệt cũng là đầu to như trâu: “Băng Linh quả nhiên so với Mộc Linh, Lôi Linh còn mạnh hơn, trấn thủ Táng Thần chi địa, nó tất nhiên thông qua kỳ địa này, đạt được chỗ tốt khó có thể đoán trước, cho nên mới dám chính diện chống lại Phong Ma Bi”.

“Chính là nói, ở trước khi hồ băng bị phá, toàn bộ Băng chi cấm địa còn ở trong lòng bàn tay Băng Linh?”. Đỗ Hướng Dương hiểu ra.

“Có thể nói như vậy”. Tần Liệt trầm ngâm một chút, trong lúc nhất thời, cũng không nghĩ ra cách nào hay: “Chúng ta phải chống đỡ, chống tới Phong Ma Bi phá bức tường băng nham, hoặc là xâm nhập hồ băng, hoặc là ép Băng Linh bỏ chạy. Tóm lại, chỉ có lúc làm Băng Linh bị Phong Ma Bi trấn áp, không có cách nào bận tâm chúng ta, chúng ta mới có thể khỏi bị những cọc băng kia đánh”.

“Ta sợ, đợi không được một khắc đó”. Đỗ Hướng Dương cười khổ.

Mọi người đều là sắc mặt suy sụp.

Từ thế cục hiện nay đến xem, rõ ràng là Băng Linh muốn thừa dịp trước khi Phong Ma Bi phá vỡ mặt hồ nham băng, đem sinh linh mạo muội xâm nhập lần lượt diệt sạch trước.

Có lẽ, nó cũng biết ở trong những người này, có người hòa hợp một thể với Phong Ma Bi.

Chỉ cần tiêu diệt toàn bộ võ giả tới đây, đem kẻ kết nối Phong Ma Bi đánh gϊếŧ trước, có lẽ có thể làm uy lực Phong Ma Bi giảm, do đó làm nó càng thêm không có sợ hãi.

Băng Linh của Băng chi cấm địa, tuyệt đối là linh vật cường hãn nhất, trí tuệ cao nhất, cũng là khó chọc nhất trong bảy linh thể!

“Hô hô hô!”.

Mấy chục cột băng như rồng hàn băng khổng lồ, ở bầu trời sương tuyết trắng xóa bay rít, dần dần tới gần núi băng chỗ mọi người.

Sắc mặt đám người Tần Liệt tái nhợt.

Đối mặt cột băng có thể hủy diệt tất cả của Băng chi cấm địa, mọi người vắt hết óc suy nghĩ, cũng tìm không thấy biện pháp ứng đối tuyệt hảo.

Bọn họ có thể nhìn thấy cảnh ngộ của người Xích Di...

Mấy trăm người Xích Di, không thể chống đỡ qua nửa khắc đồng hồ, đã sắp chết khoảng một nửa số người.

Cường hãn như Sâm Dã, Địch Phi, Già Nguyệt, đối mặt cột băng thật lớn đánh tới, cũng không có cách ứng đối, chỉ có thể không ngừng né tránh.

Cột băng lao về phía bọn họ bên kia, thật ra, cũng vẻn vẹn chỉ có mấy cây mà thôi.

Mấy cột băng, đã cướp lấy tính mệnh một nửa số người Xích Di, làm cho bọn họ kêu than dậy khắp trời đất, như bị kéo vào trong luyện ngục đáng sợ.

Bọn Tần Liệt sắp sửa đối mặt, thì là mấy chục cột băng, gấp mười với bọn hắn.

“Ta hẳn là có thể phá vỡ mấy cột băng”. Tuyết Mạch Viêm nhẹ giọng nói.

Tầm mắt mọi người nháy mắt tập trung đến trên người nàng.

“Lợi dụng chí bảo Huyết Sát tông, thúc giục Thị Huyết Long lần nữa, đem lực lượng phát huy ra, có thể phá vỡ mấy cột băng”, sắc mặt Tuyết Mạch Viêm bình tĩnh: “Nhưng ta không thể đem toàn bộ cột băng phá vỡ, ta cũng không có lực lượng cường đại như vậy, hơn nữa, ta lúc trước đã hao phí không ít Huyết chi linh lực”.

“Ngươi không thể vọng động Thị Huyết Long nữa!”. Tần Liệt quát chói tai: “Sinh Mệnh chi tuyền khôi phục, chỉ là tiềm năng sinh mệnh của ngươi, làm ngươi không bị hạn chế thọ linh nữa! Nó cũng không khôi phục quá nhiều khí huyết lực cho ngươi, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi tuyệt đối không thể khôi phục lại! Ngươi tuyệt đối không thể tiếp tục vận dụng hung khí Huyết Sát tông bá đạo này!”.

“Tần Liệt, ngươi không phải cũng tu luyện Huyết Linh quyết, ngươi có thể vận chuyển Thiên cấp linh khí này của Huyết Sát tông hay không?”. Phan Thiên Thiên hỏi.

Mắt mọi người phút chốc sáng ngời.

“Ta?”. Tần Liệt sửng sốt: “Chí bảo Huyết Sát tông này, hẳn là đã hợp nhất với linh hồn Tuyết sư tỷ, ta sao có thể vận dụng lực lượng của nó?”.

“Chưa có linh hồn hòa hợp nhau. Bởi vì ta từ khi sinh ra trở đi, thọ linh còn có chỗ thiếu hụt, cho nên Thị Huyết Long mãi không chịu thật sự dung hợp với ta”. Tuyết Mạch Viêm lặng lẽ thở dài.

“Nếu không, để Tần Liệt thử chút?”. Phan Thiên Thiên đề nghị.

“Cái này...”. Tuyết Mạch Viêm ngạc nhiên, nghĩ một chút, nói: “Ta sợ sẽ có ngoài ý muốn, Thị Huyết Long cực kỳ nóng nảy, ta đến nay cũng chưa thuần phục, ta lo lắng nó sẽ làm Tần Liệt bị thương. Cho dù là Tần Liệt có thể sử dụng, cũng phải hao phí khí huyết lực khủng bố, như vậy mà nói, Tần Liệt sẽ bị thương nặng”.

“Hắn không phải có thể thông qua Phong Ma Bi khôi phục khí huyết lực sao?”. Đỗ Hướng Dương chen vào nói.

“Để ta thử chút đi”. Tần Liệt chủ động yêu cầu.

Tạm thời, không có cách tốt hơn ứng đối những cột băng lao tới đó, uy lực Thiên cấp linh khí này của Huyết Sát tông, hắn lúc trước từng kiến thức, quả thực khủng bố tuyệt luân.

Nếu có thể đem lực lượng Thị Huyết Long phóng ra một hai thành, để Thị Huyết Long so với lúc trước tiêu diệt người Đông Di còn đáng sợ hơn, có lẽ thật có thể phá vỡ cột băng sắp lao tới.

“Được, vậy ta cho ngươi thử chút”. Tuyết Mạch Viêm lấy ra đại sát khí này của Huyết Sát tông.

Thị Huyết Long là Thiên cấp linh khí, cần hút ra khí huyết lực khổng lồ, mới có thể điều động vận chuyển, phóng thích uy lực khủng bố của nó.

Lúc trước, Tuyết Mạch Viêm phát động Thị Huyết Long, dễ dàng gϊếŧ mười mấy võ giả Xích Di tộc Thông U cảnh hậu kỳ, làm Khương Thiên Hưng, Địch Phi đều nghe gió mà chạy, bởi vậy có thể nhìn ra lực sát thương của Thị Huyết Long cực kỳ bất phàm.

Mắt thấy cột băng lấy khí thế vô cùng cường hãn, hướng tới chỗ bọn họ đánh vào, mọi người trong lúc nhất thời không có cách nào ứng đối, chỉ có thể gửi hy vọng ở trên người Tần Liệt cùng Thị Huyết Long.

“Cho ngươi thử chút”.

Thị Huyết Long lấy hài cốt thái cổ cự long làm hình, từ trên cánh tay ngọc của Tuyết Mạch Viêm gào thét đi ra, lẳng lặng lơ lửng ở phía trước mọi người.

“Tần Liệt, trước lấy máu tươi nhỏ ở trên người nó, để nó quen thuộc khí huyết của ngươi!”. Tuyết Mạch Viêm hô.

“Được!”. Tần Liệt hít sâu một hơi.

Từng giọt máu màu đỏ tươi, lập tức từ mặt trong ngón tay hắn toát ra, như hạt châu máu nhỏ xuống hướng cái linh khí cường đại kinh thế hãi tục này.

“Xẹt!”.

Máu tươi nhỏ xuống ở chỗ đầu rồng của Thị Huyết Long, trên đầu con rồng xương màu máu, phút chốc bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ rực, đỏ rạng rỡ cực kỳ chói mắt.

“Tí tách! Tí tách!”.

Theo máu tươi liên tục nhỏ xuống, ở trên thân con rồng xương màu máu này, càng nhiều ngọn lửa màu đỏ mãnh liệt tràn ra.

Như bọt biển hút nước, con rồng xương màu máu đem các giọt máu tươi hấp thu hết, trên người dần dần xuất hiện một cỗ huyết sát dao động hủy thiên diệt địa.

“Vận chuyển Huyết Linh quyết, thử câu thông những máu tươi biến mất ở trong cơ thể Thị Huyết Long, thông qua khống chế máu tươi chính mình, để cảm thụ khí tức linh khí này, thử nắm giữ nó!”. Tuyết Mạch Viêm quát nhẹ.

Tần Liệt ầm ầm chấn động.

Ở trước khi Tuyết Mạch Viêm nhắc nhở, Tần Liệt đã cảm nhận được chỗ đáng sợ của Thiên cấp linh khí này, Huyết chi linh lực nồng đậm tinh thuần chất chứa ở trong máu tươi hắn, từ khi máu tươi nhỏ xuống trên cốt hài Thị Huyết Long trở đi, đã điên cuồng xói mòn!

Trong chốc lát, một cỗ dao động cảm xúc thô bạo, điên cuồng, khát máu, hủy diệt nồng đậm đã đem hắn bao phủ.

Đôi mắt hắn đột nhiên biến thành màu đỏ tươi dọa người.

Phảng phất một con hung thú khát máu, sau khi bị nhốt ức vạn năm, rốt cuộc giãy thoát ra.

Cùng thời gian, từ trên người hắn, trên Thị Huyết Long, bột phát ra khí tức huyết sát xông thẳng lên trời, huyết sát khí tức trên thân hai người ngưng tụ cùng nơi, như là dòng sông dài máu tươi đậm đặc.

Một tiếng rống to từ trong miệng Thị Huyết Long gầm ra, kèm theo tiếng rống to, vô cùng vô tận ánh cầu vồng máu tươi ngưng tụ thành một dòng máu đỏ rực, lao thẳng tới phía trước.

Trong ánh cầu vồng máu tươi, truyền ra ý chí điên cuồng diệt sạch sinh linh, đem thiên địa hủy diệt!

“Oành!”.

Dòng sông dài máu tươi va chạm ở trong đám cột băng, giống như thiên lôi dẫn dắt địa hỏa, làm cột băng xé gió tới lập tức phát ra tiếng nổ phá vỡ màng tai.

Mấy chục cột băng, mỗi một cột đều dài mấy trăm thước, như từng con rồng hàn băng khổng lồ, cuồn cuộn đến.

Khí thế có một không hai thiên địa!

Nhưng, một khắc sông dài máu tươi kia bắn nhanh tới trong cột băng, toàn bộ cột băng đều ầm ầm vỡ nát.

Mấy chục cột băng đồng thời nổ.

Ngàn vạn cột băng thật nhỏ, như mưa phùn rậm rạp, ở bầu trời hàn khí lạnh lẽo ùn ùn rơi xuống.

Như các thanh kiếm băng đâm về phía mặt đất.

“Hú!”.

Thị Huyết Long rít gào xông lên trời, khí thế khủng bố gạt bỏ sinh linh, hủy diệt vạn vật, từ trên thân thể cũng không tính là quá lớn của nó ầm ầm bùng nổ.

Ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, con rồng xương màu máu này lại điên cuồng bay ra, như một tia chớp màu máu đâm phá bầu trời, trong thời gian ngắn liền gϊếŧ tới trên hồ băng.

“Cái này, cái này...”.

Đám người Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương, từng người há to mồm, nhìn phía trên hồ băng.

Tần Liệt cùng Tuyết Mạch Viêm cũng ngẩn ngơ.