Linh Vực

Chương 528: Quán dược

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Trận này qua đi, nàng cảm giác được trạng thái rất không ổn, lúc khôi phục khí huyết, tinh thần uể oải không phấn chấn.

Nàng cũng chú ý tới, mái tóc dài của nàng đen nhánh trơn bóng như thác trở nên khô khốc không ánh sáng, còn có mấy chỗ mơ hồ có thể thấy được màu trắng.

Đủ loại dị thường, cho thấy sinh mệnh năng lượng của nàng hao tổn quá lớn, tuổi thọ sắp đi đến điểm cuối.

Thọ linh hao tổn, chỉ có thông qua Sinh Mệnh chi tuyền mới có thể khôi phục, nhưng mẹ nàng tương tự cũng cần Sinh Mệnh chi tuyền tỉnh dậy... Nàng quyết định vứt bỏ bản thân.

“Bình Sinh Mệnh chi tuyền này, còn có chí bảo Huyết Sát tông, ta đều sẽ không chuyển giao giúp ngươi”. Tần Liệt nhíu mày, sắc mặt thâm trầm, nói: “Hoặc là ngươi kiên cường sống sót, hoặc là, ngươi mang theo Sinh Mệnh chi tuyền cùng Thị Huyết Long cùng chết”.

Trong mắt Tuyết Mạch Viêm tràn đầy kinh ngạc.

“Sinh Mệnh chi tuyền dùng như thế nào?”. Tần Liệt đột nhiên hỏi.

“Uống vào là được”. Tuyết Mạch Viêm thuận miệng đáp.

“Rất đơn giản”. Tần Liệt khẽ gật đầu, đột nhiên nói: “Ta đến giúp ngươi quyết định đi!”.

“Ngươi muốn làm gì?!”. Tuyết Mạch Viêm cả kinh.

Giờ phút này, Tần Liệt xuống tay như tia chớp, đem bình Sinh Mệnh chi tuyền đó cướp lấy, ở lúc nàng thét chói tai, từng đạo điện mang dệt dày đặc từ mười đầu ngón tay của Tần Liệt bay nhanh ra.

Điện mang như cầu vồng vặn vẹo, lấy lực lượng tê dại quấn quanh ở trên thân thể mềm mại của Tuyết Mạch Viêm, đem nàng trói chặt lại.

Tuyết Mạch Viêm vừa mới trải qua một phen kịch chiến, tiêu hao khí huyết lực quá độ, ở tình trạng suy yếu nhất, căn bản không có đủ lực lượng ngăn cản Tần Liệt.

Nàng chỉ có thể hoảng sợ trừng mắt nhìn Tần Liệt, vội vàng nói: “Không được!”.

“Không phải do ngươi làm chủ!”. Tần Liệt vươn ra tay trái, đem bờ môi Tuyết Mạch Viêm mạnh mẽ cạy ra, cứng rắn đem Sinh Mệnh chi tuyền rót vào trong miệng nàng.

“Không được! Ô...”. Tuyết Mạch Viêm la lên chói tai.

Trong hang băng bên cạnh, Lạc Trần đang lấy linh thạch khôi phục, lúc này bỗng mở mắt ra, trên mặt hiện ra nét kinh nghi.

Đỗ Hướng Dương cũng chấn động, sờ cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Súc sinh!”.

Phan Thiên Thiên khẽ kêu một tiếng, từ trong hang băng nàng chạy vội ra, tức giận tận trời gϊếŧ về phía hang băng chỗ Tuyết Mạch Viêm.

Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền hai người, ở trong cùng hang băng khôi phục linh lực, hai người cũng nghe được tiếng kêu sợ hãi của Tuyết Mạch Viêm.

Nhưng, hai nữ nhân này đều là vẻ mặt như thường tiếp tục ở trong hang băng tu luyện, căn bản không chút ý tứ động thân - các nàng hiểu biết Tần Liệt.

“Tần Liệt! Ngươi dám bất lợi đối với Tuyết tỷ, ta nhất định phải chém đầu chó của ngươi!”. Phan Thiên Thiên cắm đầu lao vào.

Nàng nhìn thấy Tần Liệt lấy lôi điện trói chặt Tuyết Mạch Viêm, một bàn tay mạnh mẽ cạy ra bờ môi Tuyết Mạch Viêm, tay kia thì đang mạnh mẽ trút dược vật nào đó...

“Ta gϊếŧ ngươi!”. Phan Thiên thiên không chút do dự hạ sát thủ.

“Oành!”.

Một cái vòng cổ màu bạc nặng nề đánh ở lưng Tần Liệt, một lực lượng khổng lồ đột nhiên phát ra, làm Tần Liệt ầm ầm chấn động, nhịn không được thét lớn một tiếng.

Linh lực tràn ra kinh người như nước lũ, tấn công ở trong máu thịt Tần Liệt, đang không ngừng phá hoại nội tạng Tần Liệt.

Thân thể Tần Liệt rung mạnh, tay nọ cầm bình Sinh Mệnh chi tuyền lại không chút nhúc nhích.

Sinh Mệnh chi tuyền vẫn đang cuồn cuộn không ngừng chảy về phía trong bờ môi Tuyết Mạch Viêm.

Sinh mệnh năng lượng nồng đậm phóng ra hương tươi mát, truyền đến sinh cơ bừng bừng.

Thân thể Tuyết Mạch Viêm, như mặt đất khô héo tham lam hút mưa, làn da u ám dần dần hiện ra hào quang.

Vài lọn tóc màu trắng trên đầu nàng rất nhanh lại lần nữa trở nên sáng bóng đẹp đẽ, vài tia tái nhợt trong mắt nàng giống như từ khi sinh ra đã mang theo đang nhanh chóng biến mất.

Như cổ thụ tỏa sáng sinh cơ, gỗ khô sinh ra chồi, từ trong cơ thể yêu kiều của nàng, trào ra sinh cơ mãnh liệt mênh mông.

Khí tức sinh cơ tràn đầy đó cũng là vô cùng tươi mát tự nhiên, cho người ta một loại cảm giác kỳ diệu rừng rậm viễn cổ thực vật xanh um.

Trong cả hang băng, đều bởi biến hóa trong cơ thể Tuyết Mạch Viêm truyền ra sinh mệnh từ trường làm người ta kinh dị.

“Tuyết, Tuyết tỷ...”.

Phan Thiên Thiên sớm thu tay lại nhìn biến hóa kinh người trên người Tuyết Mạch Viêm, nàng kinh ngạc cười không khép được miệng.

Giống như ở trong nháy mắt ngắn ngủi, Tuyết Mạch Viêm thoát thai hoán cốt, như dục hỏa trùng sinh, như hoàn toàn đổi một người khác, toàn thân phóng ra sinh cơ nồng đậm.

Nàng tự nhiên cũng nhìn ra Tần Liệt đang làm gì.

“Tần đại ca, xin, xin lỗi, ta cho rằng ngươi đang bất lợi đối với Tuyết tỷ”. Phan Thiên Thiên vội vàng giải thích.

Tần Liệt trầm mặt không nói một lời.

Hắn nhìn chằm chằm bình đựng đầy Sinh Mệnh chi tuyền, đợi sau khi phát hiện toàn bộ Sinh Mệnh chi tuyền, không sót một giọt toàn bộ bị Tuyết Mạch Viêm nuốt, hắn mới thở ra một ngụm trọc khí.

“Ta không sao”. Bỏ lại một câu như vậy, nhìn Tuyết Mạch Viêm một cái thật sâu, Tần Liệt xoay người ra khỏi hang băng.

Lôi quang điện mang quấn quanh ở trên người Tuyết Mạch Viêm, cũng cùng lúc bay ra ngoài, hóa thành dòng điện biến mất ở sau lưng Tần Liệt.

Trói buộc trên người Tuyết Mạch Viêm lập tức giải trừ.

Đôi mắt sáng ngời thâm thúy kia của nàng toát ra biểu cảm phức tạp, sau khi lặng lẽ thở dài, nàng xem như đã tiếp nhận số mệnh.

“Thiên Thiên, ngươi ra ngoài đi, ta không có việc gì”. Nàng nhẹ giọng nói.

“Tuyết tỷ, ngươi, ngươi không có việc gì nữa?!”. Phan Thiên Thiên hưng phấn hoa chân múa tay vui sướиɠ: “Từ nay về sau, ngươi là không bao giờ cần lo lắng vì thọ linh không đủ nữa phải không?”.

“Ừm, ta sẽ không có chuyện gì nữa”. Tuyết Mạch Viêm nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt không có một tia vui sướиɠ: “Ngươi đi ra ngoài trước, ta cần khôi phục cho tốt, đem năng lượng của Sinh Mệnh chi tuyền hấp thu sạch sẽ”.

“Được! Được! Ta đi ngay!”. Phan Thiên Thiên vui rạo rực đi ra ngoài.

“Sinh Mệnh chi tuyền kia, nếu do ta luyện hóa hấp thu, ta có thể rất thuận lợi đột phá đến Như Ý cảnh”. Trong hang băng bên cạnh, Tạ Tĩnh Tuyền vẻ mặt lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh nói.

Tống Đình Ngọc có chút kinh ngạc: “Lúc trước ở thôn xóm Mộc chi cấm địa, ngươi vì sao không nói?”.

“Sinh Mệnh chi tuyền không cứu được mạng ta”. Tạ Tĩnh Tuyền thản nhiên nói.

“Huyết Lệ tiền bối chỉ có một đứa con gái này, cả nhà này... Cảnh ngộ quá thảm, nhường ra Sinh Mệnh chi tuyền cho bọn họ cũng đáng”. Tống Đình Ngọc lặng lẽ thở dài, từ đáy lòng đồng tình cả nhà Huyết Lệ, vì tình trạng của bọn họ thổn thức cảm thán.

“Tần Liệt chịu bỏ qua Sinh Mệnh chi tuyền, còn khiến Tịch Diệt tông, Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương cùng buông tay...”. Tạ Tĩnh Tuyền tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Hắn làm rất tốt”.

“Nếu hắn thực vô tình vô nghĩa, ta cũng sẽ không mặt dày mày dạn chung đường với hắn, sẽ không ở dưới tình huống biết rõ quan hệ của hắn cùng Lăng Ngữ Thi, còn muốn bỏ lên hắn”. Tống Đình Ngọc nở nụ cười xinh đẹp.

“Về sau thì sao? Chờ hắn về sau gặp Lăng Ngữ Thi, ngươi có thể như thế nào?”. Sắc mặt Tạ Tĩnh Tuyền xanh đi.

“Nam nhân tốt là cần tranh đoạt”. Đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc lóe sáng: “Chỉ cần hắn và Lăng Ngữ Thi một ngày chưa thành hôn, ta luôn có cơ hội, đem hắn từ trong tay nữ nhân kia cướp đi!”.

“Chúc ngươi may mắn”. Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lùng nói.

“A, lại nói, cũng là ngươi quen hắn trước”. Tống Đình Ngọc chuyển đề tài, trong mắt lóe ra hào quang kỳ dị: “Tĩnh Tuyền, nơi này chỉ hai tỷ muội chúng ta, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi... Có từng động lòng hay không?”.

“Động lòng vì hắn?”. Tạ Tĩnh Tuyền bĩu môi, trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Lúc ta quen hắn, hắn còn chỉ là một tiểu học đồ của cửa hàng Lý Ký, trên danh nghĩa ở Tinh Vân các tu luyện, ta sao lại động lòng vì hắn?”.

“Ồ, vậy thì tốt, ta đây an tâm rồi”. Trong mắt Tống Đình Ngọc tràn đầy ý cười.

“Người đâu? Những kẻ kia sao không thấy một tên nào?”.

Cửa khe núi chiến đấu lúc trước, Sâm Dã, Già, Địch Phi lãnh tụ thanh niên ba đại bộ lạc, mang theo tộc nhân điều tra chung quanh một phen, không có bất cứ thu hoạch gì.

“Khẳng định đã rời khỏi sớm một bước, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa”. Khương Thiên Hưng hừ nói.

“Ba mươi người một tiểu đội, không được rời khỏi nhau quá xa, điều tra từng ngọn núi!”. Sâm Dã hạ lệnh: “Một khi phát hiện bọn chúng, không cần vội vã chiến đấu, đưa tin trước!”.

“Rõ!”.

Người Đông Di triển khai tìm tòi kiểu rải thảm, muốn đem bọn Tần Liệt tìm ra, đánh chết trước, sau đó lại tìm Băng Linh.

“Không cần phân tán, ta tựa như... Biết chỗ bọn chúng”. Già bỗng nhiên nói.

Vươn tay, nàng xa xa điểm hướng một ngọn núi băng, nói: “Ngay tại sườn núi bên kia, ở trong một đám hang băng đυ.c ra, bọn chúng đang khôi phục linh lực”.

Mọi người kinh dị nhìn về phía nàng.

Bản thân Già Nguyệt cũng cảm thấy kỳ quái.

Từ khi bước vào Băng chi cấm địa, nàng mỗi một lần ngưng luyện linh lực, tĩnh tâm điều tức, đều có thể sinh ra cảm giác thiên địa hợp nhất, cơ thể bị hàn băng năng lượng tràn đầy, linh hồn lực rõ ràng tinh tiến.

Ở Băng chi cấm địa, Già Nguyệt mỗi một lần tu luyện, đều có thể rõ ràng cảm nhận được biến hóa của mình.

Cảnh giới của nàng đang tăng mạnh.

Nàng đem tất cả cái này, quy cho Băng chi cấm địa thần diệu, cho rằng nàng tu luyện linh quyết vừa vặn cùng kỳ diệu của Băng chi cấm địa hô ứng, lúc này mới làm nàng có thể ở Băng chi cấm địa như có thần giúp.

“Ta có thể mơ hồ cảm giác được bọn chúng”. Già Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm.

Tinh thần ý thức nàng mơ hồ, tâm nhãn như đèn sáng chiếu sáng lên núi băng phương xa, chuẩn xác tìm được vị trí đám người Tần Liệt.

“Hẳn là không sai nữa!”. Già Nguyệt càng lúc càng khẳng định.

Toàn bộ người Đông Di đều sửng sốt.

Tộc nhân Bạch Di tộc, sau khi dại ra hồi lâu, đều vui không tự kìm hãm được, liên thanh tán thưởng hẳn lên, đều cảm thấy cao hứng vì Già Nguyệt.

Cao Vũ lạnh lùng đứng ở một bên, trầm mặc không nói, trong mắt lại có vài tia mê hoặc.

“Già Nguyệt, ngươi thực cảm giác được bọn chúng?”. Địch Phi nhíu chặt lông mày, rõ ràng không quá tin tưởng: “Tất cả người của chúng ta từ khi bước vào Thần Táng tràng trở đi, liền mất đi linh hồn cảm giác lực, chẳng lẽ chỉ có ngươi bảo lưu lại?”.

Sâm Dã cũng kinh nghi bất định.

“Lúc ở Thủy chi cấm địa, Kim chi cấm địa, ta và các ngươi giống nhau không thể lấy linh hồn ý thức tra xét chung quanh”.

Già Nguyệt hít sâu một hơi, như muốn đem khí lạnh của Băng chi cấm địa nuốt hết vào trong bụng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ mặt thích ý: “Băng chi cấm địa khác, ở nơi này, linh hồn cảm giác của ta không chịu hạn chế!”.

“Đi tìm chút sẽ biết!”, đại hán Bạch Di tộc hưng phấn nói.

“Đi thôi”. Sâm Dã nửa tin nửa ngờ hạ lệnh.

***

“Ngươi không sao chứ?”.

Trong hang băng hẹp chỉ có thể chứa được hai người, Tống Đình Ngọc đến bên Tần Liệt, thân thiết hỏi.

Nàng nghe được Phan Thiên Thiên kêu la, cũng biết Phan Thiên Thiên bởi vì Tần Liệt ôm lòng bất lương đối với Tuyết Mạch Viêm, cho nên đột nhiên hạ sát thủ.

Nàng không yên lòng, liền tới hang băng Tần Liệt ngồi thiền, tới xem tình trạng một chút.

“Không có việc gì, Phan Thiên Thiên còn chưa thương tổn được ta”. Tần Liệt lắc đầu.

“Chúng ta làm người Xích Di bị thương nặng, bọn chúng về sau sẽ phòng bị thêm nghiêm, sẽ không phân tán để chúng ta đánh tan lần lượt nữa. Không cần lâu lắm, Xích Di, Bạch Di, Hắc Di sẽ vặn thành một cỗ, lần sau gặp lại, chúng ta cần ứng phó chính là toàn bộ người Đông Di”. Tống Đình Ngọc lo lo lắng lắng.

Trước khi tới đây, nàng đã đổi một cái váy lụa mỏng màu hoa hồng, váy lụa mỏng trên chật dưới lỏng, đem dáng người xinh đẹp dụ hoặc của nàng phụ trợ càng thêm dụ người.

Tống Đình Ngọc vốn xinh đẹp động lòng người, ở Xích Lan đại lục nàng chính là vưu vật diễm danh chấn bốn phương, lúc nàng cố ý vì Tần Liệt trang điểm bản thân, dốc lòng đem diễm lệ bày ra, cả người nàng liền như hoa tươi nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Có lẽ là người Đông Di uy hϊếp quá lớn, làm nàng cũng không có tự tin trong lòng, cho nên nàng quý trọng mỗi một khắc thời gian ở chung với Tần Liệt.

Khi nói chuyện, nàng hiền dịu dựa sát vào ngực Tần Liệt, từ trên người nàng phóng ra vầng sáng tươi đẹp, từng chút một đem Tần Liệt nuốt hết.

“Ngươi nói chúng ta có thể từ Thần Táng tràng còn sống đi ra hay không?”. Tống Đình Ngọc nhẹ giọng nói.

“Chỉ cần tìm đúng cơ hội, chờ người Đông Di phân thân ở Táng Thần chi địa, chờ bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc xen vào, chúng ta chưa chắc đã không thể tái diễn vinh quang ở Lôi chi cấm địa”, sắc mặt Tần Liệt kiên nghị, bình tĩnh tự nhiên nói: “Di cốt Huyết chi thủy tổ ngay tại Táng Thần chi địa, ta nhất định phải đem khối cốt hài này cướp lấy!”.

“Vì Huyết Lệ?”. Tống Đình Ngọc kinh ngạc.

“Di cốt Huyết chi thủy tổ, thuộc về Huyết Lệ, còn lại tất nhiên về của ta”.

“Sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền kia rốt cuộc là chuyện gì?”.

“Bị một chí bảo trên người ta nuốt mất, nó hút ra hồn lực cùng tinh huyết của ta, tựa như muốn thai nghén cái gì... Ta chỉ là có phát hiện, tình huống cụ thể không rõ”.

“Ngươi không nhớ nổi một chút hồi ức của trước kia?”.

“Ký ức bị lau mất, không còn chút nào, ta cái gì cũng không nhớ nổi”.

“...”.

Trong hang băng, hai người dựa sát vào nhau, không có mục đích bàn luận việc vặt, tâm thần an bình.

Một khắc đồng hồ sau.

Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương trước sau từ trong hang băng đi ra, trong mắt tái hiện thần thái, ở sau khi Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc đi ra, vẻ mặt hai người này có chút quái dị hẳn lên.

“Tần Liệt, lúc trước, lúc trước ngươi ở trong hang băng của Tuyết tiểu thư làm cái gì?”. Đỗ Hướng Dương vội ho một tiếng, rất tùy ý hỏi.

“Giúp nàng dùng Sinh Mệnh chi tuyền”. Tần Liệt khẽ nhíu mày.

“Ha ha, thì ra là như thế, ta còn tưởng chuyện gì khác”. Đỗ Hướng Dương ngượng ngùng cười gượng.

“Ngươi thực xấu xa!” Vẻ mặt Tống Đình Ngọc khinh bỉ.

Lạc Trần cũng là đỏ khuôn mặt già lên.

“Quả thực xấu xa!”. Tuyết Mạch Viêm cùng đi tới, hợp thời chen vào nói.

Hai người Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần càng thêm xấu hổ hẳn lên.