“Bia mộ ở trong tay ngươi?”. Mắt Tống Đình Ngọc lóe sáng.
“Không sai”. Tần Liệt cười nói.
“Nếu không, chúng ta tìm một chỗ xem chút?”. Tống Đình Ngọc đề nghị.
“Cũng được”. Tần Liệt gật đầu.
“Theo ta”. Tống Đình Ngọc cười xinh đẹp, như trăm hoa đua nở, nàng vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, uyển chuyển tới trên thân con bướm sặc sỡ, hướng Tần Liệt vẫy vẫy tay: “Một khối hải vực này, ta rất quen thuộc, ta dẫn ngươi đi chỗ bí ẩn”.
“Được”.
Lưu Vân Thất Thải điệp ở dưới ánh trăng lành lạnh, hóa thành một cột sáng tối màu, đột nhiên đi xa.
Sau nửa canh giờ, con bướm sặc sỡ ngừng lại ở trên một hỏn đảo khô cằn rất nhỏ, hai người trước sau hạ xuống trên hòn đảo khô cằn, con bướm sặc sỡ tự mình rời khỏi, đi tìm kiếm thức ăn,
“Hòn đảo khô cằn này, cách Hải Nguyệt đảo và khu đá ngầm đều rất xa, có rất ít ai đến bên này. Dưới hòn đảo khô cằn, có hang đá thiên nhiên, rất thích hợp ẩn nấp tung tích, ngươi đến theo ta đi”. Tống Đình Ngọc ở phía trước dẫn đường.
Một lát sau, hai người từ một con đường đá kín đáo trên đảo, đi tới sâu trong lòng đất của đảo, ngừng lại ở trong một hang đá thiên nhiên thật lớn.
Tống Đình Ngọc từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra mười mấy khối Diệu Nhật thạch, đem hang đá chiếu rọi như ban ngày.
“Ta cũng cảm thấy hứng thú đối với tấm bia mộ kia”. Thanh âm Huyết Lệ vang lên ở não hải Tần Liệt: “Để ta đi ra tỉ mỉ xem xét chút”.
“Ngươi không phải nói linh hồn suy yếu sao?”. Tần Liệt hỏi lại.
“Giao chiến với người khác là không được, chỉ là đi ra xa xa quan sát, vẫn sẽ không có vấn đề gì”. Huyết Lệ hừ nói.
Tần Liệt cười ha ha, gật đầu nói: “Vậy được”.
Ngay sau đó, Huyết Lệ như một u hồn màu máu, cùng hiện ra trong hang đá.
“Chào Huyết Lệ tiền bối”. Tống Đình Ngọc cười tủm tỉm khom mình hành lễ.
Từ trong miệng Tần Liệt, nàng đã biết một chút quá khứ của Huyết Lệ, đối với vận mệnh bi thảm của Huyết Lệ, nàng có nhận thức khắc sâu, cảm thấy lão đầu này thật sự xui xẻo, thế mà ở thời điểm đỉnh phong nhất của cuộc đời bị hãm hại, bị biến thành nỗi sỉ nhục của Huyết Sát tông, từ tông chủ mới lên chức, lập tức biến thành kẻ tù tội, bị nhốt hơn một ngàn năm.
Nhìn Huyết Lệ chỉ còn một luồng tàn hồn, Tống Đình Ngọc có chút lòng trắc ẩn, cảm thấy hắn rất đáng thương.
“Nha đầu, hội thí luyện của Bạo Loạn chi địa, ta khuyên ngươi không nên tham gia”. Huyết Lệ ôn hòa nói: “Cảnh giới của ngươi rất cao, Thông U cảnh đỉnh phong, cách Như Ý cảnh chỉ kém một bước. Nhưng cái này còn chưa đủ. Người tham gia hội thí luyện, cường đại hơn ngươi không hề thiếu, tuy nha đầu ngươi trí tuệ cơ trí, nhưng ở trong hội thí luyện, ngươi thông minh chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, ngươi... Cuối cũng sẽ bị người ta gϊếŧ chết, nếu đυ.ng phải kẻ tâm tính da^ʍ tục, cảnh ngộ ngươi sẽ càng thảm hơn”.
Trên khuôn mặt tươi đẹp của Tống Đình Ngọc hiện ra một nụ cười mất tự nhiên: “Thực nguy hiểm như vậy?”.
“Ta từng tham gia hội thí luyện một lần”. Huyết Lệ buồn bã nói.
Mắt Tần Liệt và Tống Đình Ngọc bỗng nhiên sáng ngời.
“Đó là một hội thí luyện nhằm vào Phá Toái cảnh trở xuống. Ta lúc ấy ở cảnh giới Như Ý cảnh trung kỳ, tinh thông đủ loại bí quyết của Huyết Sát tông, ta tự tin cho dù là cường giả Như Ý cảnh đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể thắng ta! Hơn nữa, lúc ấy, ta ở cửa ải sắp đột phá đến Như Ý cảnh đỉnh phong...”. Huyết Lệ trầm ngâm, nhớ lại quá khứ, trong mắt hiện ra nét suy tư.
Sau đó, hắn châm chước từ ngữ: “Ta bị người ta đánh bị thương nặng, không thể không sớm từ hội thí luyện trốn ra, sau khi đi ra, ta dùng ba mươi năm thời gian, mới chậm rãi khôi phục, khôi phục đến trình độ trước kia. Cái này trực tiếp làm thời gian ta tiến giai Như Ý cảnh hậu kỳ trì hoãn gần năm mươi năm!”.
Tần Liệt cũng không có tính toán tham gia hội thí luyện, nghe vậy, chỉ cau mày, cảm thấy hội thí luyện ở Bạo Loạn chi địa, quả thực có chút hung hiểm.
Tống Đình Ngọc lại bỗng nhiên trầm mặc.
“Nha đầu, ta không phải đả kích ngươi, ta biết ngươi có thể rất nhanh đột phá đến Như Ý cảnh. Ngươi cảm thấy đây là một cái cơ hội tốt nhất. Nhưng, cùng các thiên chi kiêu tử của chín thế lực lớn so sánh, ngươi còn thiếu không ít thứ, ngươi thiếu một sự cố chấp, thiếu một trái tim lạnh lùng tàn khốc vô tình, còn thiếu linh khí đẳng cấp cao, cùng mấy tử sĩ có thể tùy thời chết vì ngươi!”.
Vẻ mặt Huyết Lệ nghiêm nghị: “Chín thế lực lớn, đều sẽ an bài một nhân vật hạch tâm đi vào. Nhân vật trung tâm này, chẳng những cảnh giới cao thâm, thực lực cường đại, hơn nữa nhất định là sát phạt quả cảm. Hắn chẳng những cầm linh khí cường đại, bên cạnh còn tụ tập vài tên tử sĩ an bài tốt, hắn sẽ chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, chín người đó, mới có thể là hạt giống hội thí luyện. Ngươi đi qua, chỉ là vật bồi táng, tuyệt đối không thể chống lại chín người đó, một chút hy vọng cũng không có!”.
“Đa tạ Huyết Lệ tiền bối khuyên bảo, xem ra, ta cần nghiêm túc cân nhắc việc này rồi”. Tống Đình Ngọc miễn cưỡng cười.
“Ta đến Bạo Loạn chi địa, cũng không phải vì hội thí luyện, ta không có hứng thú đối với hội thí luyện. Ta đến, chỉ là vì tìm ông nội của ta, làm rõ tin tức về ông nội của ta”. Tần Liệt bỗng nhiên nói.
“Ngươi, ngươi không đi?”. Tống Đình Ngọc hơi mất phương hướng.
“Không đi”. Tần Liệt lắc đầu.
Nụ cười của Tống Đình Ngọc càng thêm cay đắng.
“Xem bia mộ đi”. Huyết Lệ nói sang chuyện khác.
Tần Liệt gật gật đầu, chợt lấy ngón tay sờ Không Gian giới chỉ, một ánh sáng trắng hiện lên, bia mộ ngọc thạch cao hai thước rộng một thước, đột nhiên lóe lên đi ra ở trong hang đá.
Trong ngọc thạch kỳ dị, bảy tia sáng huyễn lệ, như tia chớp bảy màu im lặng ở trong bia mộ, một cỗ khí huyết dao động nhàn nhạt, từ trên bia mộ nhộn nhạo ra.
Ba người đều chưa nói tiếp, tất cả cau mày lằng lặng đánh giá bia mộ.
Tinh thần ý niệm của ba người như xúc tu vô hình, thăm dò, đi chạm đến bí mật trong bia mộ.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Bảy đạo thần quang huyễn lệ trong bia mộ đột nhiên sáng ngời, lực lượng chém gϊếŧ hồn niệm bỗng nhiên bắn vụt ra.
Tống Đình Ngọc thét lớn một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đi một phần, không tự kìm hãm được lui về phía sau hai bước.
U hồn màu máu của Huyết Lệ đột nhiên tán loạn ra, một lát sau mới một lần nữa tụ tập lại.
Linh hồn ý thức của Tần Liệt chỉ là bị bia mộ từ chối ngoài cửa, không thể xâm nhập, lại chưa chịu công kích.
Cho nên hắn bình yên vô sự.
“Tơ hồn ta phóng ra bị tiêu diệt rồi”. Khóe miệng Tống Đình Ngọc có thêm một vết máu đỏ sậm. Nàng lau vết máu, kinh sợ nhìn bia mộ, không dám tiếp tục thử.
“Ý thức của ta cũng bị vặn nát”. Huyết Lệ thật không dễ dàng đem linh hồn tụ tập lại, cũng vội vàng cách bia mộ xa một chút.
“Ta chỉ là bị ngăn cản xâm nhập”. Tần Liệt nói.
Ba người lại một lần nữa trầm mặc.
“Ba người, vì sao sẽ chịu đối đãi khác nhau?”. Nghĩ một chút, Tống Đình Ngọc nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Ngươi có chỗ nào đặc biệt?”.
“Ta lúc trước, lúc chạm bia mộ, bị huyết khí cường đại chấn động tim phổi, phun ra một ngụm máu tươi ở trên mặt tấm bia. Ngụm máu tươi đó, lập tức thấm ở trong bia mộ, sau đó khí huyết dao động đáng sợ trên bia mộ mới thu liễm lại, ta cũng mới có thể đem bia mộ thu vào Không Gian giới chỉ”. Tần Liệt nghĩ, chậm rãi giải thích, nói rõ điểm đáng ngờ tồn tại duy nhất này.
“Ngươi dùng tay ngươi, đi chạm đến bia mộ. Chậm rãi, từng chút một cảm thụ”. Trong mắt Huyết Lệ nở ra một tia sáng.
“Vậy ta thử chút”. Tần Liệt vươn tay trái, từng chút một ấn hướng bia mộ.
Lòng bàn tay hắn lúc cách bia mộ mấy tấc, các luồng huyết khí loãng Huyết Lệ và Tống Đình Ngọc đều có thể thấy rõ, thế mà từ trong bia mộ bay vụt ra, rất mềm mại nhập vào lòng bàn tay Tần Liệt.
Thân thể Tần Liệt chấn động rõ ràng.
Một cỗ năng lượng khí huyết cuồng bạo, theo huyết khí mỏng manh đó, như máu sôi trào cuồn cuộn, ầm ầm tràn vào trong cơ thể hắn.
Huyết khí đó, dọc theo gân mạch cánh tay hắn, thẩm thấu về phía trong xương, tạng phủ, máu tươi, làm toàn thân hắn đau đớn.
Huyết quang trong mắt Huyết Lệ đỏ tươi làm người ta sợ hãi. Hắn nhìn chằm chằm về phía bia mộ, nhìn về phía tay Tần Liệt cùng bia mộ còn cần mấy tấc, ngữ khí run run nói: “Tiểu tử, cảm thấy thế nào?”.
“Có một cỗ huyết khí xông vào trong cơ thể ta, làm cả người ta đau đớn, huyết khí đó lan tràn ở trong lục phủ ngũ tạng, mạch máu, mỗi một cái xương của ta!”. Tần Liệt cố nén xúc động muốn kêu thảm thiết, cắn răng gầm nhẹ.
“Kiên trì! Huyết khí đó, phi thường có lợi với ngươi! Mau, mau vận chuyển Huyết Linh quyết! Mau!”. Huyết Lệ ngược lại hét lên.
Tần Liệt như điện giật, cả người run lên, theo lời vận chuyển Huyết Linh quyết.
Từng đạo huyết quang màu đỏ tươi, phi thường rõ ràng từ trong cơ thể hắn lóe lên. Những huyết quang đó nhiều tới mấy trăm đạo, ở trong cơ thể hắn lao ngang húc thẳng, ở trong xương, gân mạch, máu hắn cuồn cuộn tuôn trào, làm toàn thân hắn nóng rực đau đớn khó chịu.
Ngay cả não hải hắn, tựa như cũng bị huyết quang thẩm thấu, trong hốt hoảng, hắn lại nhìn thấy một bức hình ảnh lúc trước từng thấy.
Trên mặt đất băng lạnh hoang vắng, rất nhiều thi thể chìm xuống, các thi thể đó đều vô cùng khổng lồ, tựa như Tà Thần U Minh giới, có chủng tộc Cự Linh tộc, có sinh linh như cổ thụ hóa thành, có còn lại là thân thể thi thể thần...
Hắn bỗng nhìn thấy một thi thể bộ dáng con người bình thường.
Ở giữa các thi thể khổng lồ, khối thi thể nhỏ bé này tỏ ra phi thường không bắt mắt, nhỏ đến rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Khối thi thể này, là một nam tử trưởng thành, hắn chỉ có chỗ cổ có vết thương, máu tươi từ trong vết thương đó chảy ra kết thành tinh thể màu máu, mỹ lệ như ruby sáng lạn nhất.
Nam tử này, làn da toàn thân trắng trong suốt, trong cơ thể các sợi gân mạch, một khúc xương, đều như tinh thể máu, đỏ rực, phi thường diễm lệ, phi thường yêu dị kỳ lạ.
“Ta nhìn thấy rất nhiều thi thể, Tà Thần U Minh giới loại đó, viễn cổ cự thú khổng lồ, cây to mấy trăm thước hóa thành sinh linh, thi thể thần màu đồng đỏ”. Cả người Tần Liệt đau đớn, hắn không ngừng nói chuyện, dời đi lực chú ý của mình: “Ta còn nhìn thấy một nam tử kỳ lạ, làn da toàn thân hắn trắng trong suốt, gân mạch cùng xương cốt cả người rõ ràng có thể thấy được, đều yêu dị lấp lánh như tinh thể máu, máu tươi trong cơ thể hắn chảy ra, như là các viên ngọc màu đỏ quý hiếm, kết thành diễm huyết tinh bốc cháy...”.
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”. Huyết Lệ đột nhiên thất thanh hét lên chói tai.
Tiếng thét chói tai này, như quỷ khóc, như ma rít, chấn động màng tai Tống Đình Ngọc cũng mơ hồ đau nhức.
“Làn da trắng trong suốt, có thể thấy rõ gân mạch cùng xương cốt toàn thân, gân mạch và xương cốt, đều là lóe ra huyết quang giống như thủy tinh, máu, máu tươi trong cơ thể chảy ra kết thành tinh thể máu, trong suốt long lanh như ruby”. Tần Liệt lặp lại một lần.
“Ông trời! Vậy mà lại là Huyết tổ! Thủy tổ Huyết Sát tông!”. Huyết Lệ hét lên chói tai như phát cuồng.
Linh hồn huyết ảnh Huyết Lệ kịch liệt lay động, biểu hiện cảm xúc của hắn dao động cực lớn.
“Huyết Chi thủy tổ! Người sáng lập Huyết Điển, một trong năm đại thủy tổ của thời đại trước, tuyệt thế cường giả từng tung hoành thiên địa bất diệt, chấn nhϊếp cùng hoang!”. Huyết Lệ kinh hãi muốn chết nói.
Đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc nở ra thần quang lóa mắt: “Tần Liệt! Ngươi thông qua bia mộ chứng kiến, rất có thể chính là một bộ phận cảnh tượng trong thí luyện tràng!”.
“Nhất định là thế! Bí cảnh đó tên là ‘Thần Táng tràng’, mộ của thần, các thi thể theo như lời ngươi, trước kia đều là sinh linh cường hãn nhất, bá chủ thiên địa nhìn đời bằng một con mắt cả một thời đại!”. Huyết Lệ hưng phấn đến cực điểm: “Huyết Chi thủy tổ, thế mà cũng chết ở Thần Táng tràng, tin tức này với ta mà nói, quả thực quá kinh người rồi!”.
Lúc này, mặt Tần Liệt dữ tợn, con ngươi đỏ tươi như máu, các đạo huyết quang dòng điện như quấn quanh quanh thân.
Tay hắn chưa thật sự chạm đến bia mộ, nhưng từ trong bia mộ lại trào ra huyết khí cuồng bạo, trùng kích mãnh liệt toàn thân hắn.
“Hô hô hô!”.
Các luồng huyết khí nhìn như loãng, lại ẩn chứa năng lượng bá đạo cuồng liệt, điên cuồng nhập vào lòng bàn tay hắn, tản ra mỗi một góc của toàn thân hắn.
Trong đầu, một vài hình ảnh kỳ quỷ, cũng đang dần dần trở nên rõ ràng.
Nhưng, sức thừa nhận của hắn đã sắp sửa đạt tới cực hạn.
“Phành!”.
Một cỗ khí tức máu tanh đậm đặc, từ trong cơ thể hắn bột phát ra, hắn cắn răng, lấy Không Gian giới chỉ chạm vào bia mộ một cái.
Hắn đem bia mộ một lần nữa thu lại.
Tần Liệt đặt mông ngồi xuống, thở phì phò từng hơi một, thân thể như tôm biển bị nấu chín, đỏ rực như máu.
Các dải huyết quang, vẫn đang nhanh chóng di chuyển trong cơ thể hắn, thẩm thấu xương toàn thân hắn, trong mỗi một sợi gân mạch, mỗi một khối máu thịt.
Ở dưới mí mắt Huyết Lệ và Tống Đình Ngọc, thân thể Tần Liệt thế mà lại quỷ dị bành trướng co rút, trong chốc lát, như cường tráng hơn rất nhiều, trong chốc lát, lại như là co rút mạnh lại.
Như không ngừng khí cầu bị bơm hơi xả hơi.
Trong quá trình này, xương khớp hắn truyền đến tiếng “rắc rắc” thanh thúy dễ nghe, một khúc xương, tựa như đang được vặn vẹo điều chỉnh kỳ diệu.
“Ô!”.
Tần Liệt cắn răng, cúi đầu gầm rú, như một con hung thú bên bờ cái chết.
Rất lâu sau đó, từ trong lỗ chân lông toàn thân hắn thấm ra các luồng sương mù máu đỏ tươi, sương mù máu đem thân thể hắn bọc chặt lấy, như một cái kén màu máu.
“Huyết Lệ tiền bối, tình huống hắn hiện tại thế nào?”. Đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc rạng rỡ hỏi.
“Chuyện tốt!”. Tinh thần Huyết Lệ phấn chấn: “Hắn đang mượn dùng bia mộ tu luyện! Trong bia mộ trào ra huyết khí cường đại, những huyết khí đó cực kỳ kỳ diệu, tựa như đang rèn luyện thân thể hắn, mài xương khớp gân mạch hắn, nung máu thịt hắn!”.
“Ngươi hiểu biết bia mộ này?”. Tống Đình Ngọc đến bên cạnh Tần Liệt như kén máu, mặt đầy tò mò, nàng vươn tay, giống như đi sờ sờ xem.