Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi vừa đi vừa trò chuyện với nhau, chầm chậm về Lăng gia trấn.
Mới vào tới đầu trấn, hai người đã nghe thấy âm thanh chói tai của Đỗ Kiều Lan đang chửi bậy bạ vọng ra từ đình viện của Lăng gia chủ.
Lăng Ngữ Thi biến sắc, nói với Tần Liệt: “Ngươi về nghỉ trước, ta qua xem chuyện gì xảy ra.” Nói rồi vội vã đi ngay.
Nhà của Lăng Thừa Nghiệp nằm ngay trung tâm Lăng gia trấn, bên cạnh diễn võ trường, nhà ông ta cũng là nhà thờ tổ của Lăng gia, trước nay đều dành cho gia chủ ở.
Lúc này, từ phía ấy đang truyền tới tiếng cãi lộn kịch liệt, rất nhiều tộc nhân Lăng gia đang tụ tập lại xem náo nhiệt.
Tần Liệt sửng sốt, nghĩ nghĩ, ánh mắt đờ đẫn hẳn đi, rồi hờ hững đi về phía ấy.
Chẳng bao lâu, hắn đã tới nơi đang cãi vã – diễn võ trường đằng sau đại viện Lăng gia.
Hắn thấy đám Lăng Phong, Lăng Hâm đã ở đó, đứng sau lưng Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Ngữ Thi thần sắc lo lắng chạy tới sau, đang thầm thì hỏi em gái.
Đỗ Kiều Lan, Đỗ Kỳ Sơn, Đỗ Hằng và một đám võ giả do Đỗ Hải Thiên sai tới đứng đối diện Lăng Thừa Nghiệp, đang chỉ vào Lăng Huyên Huyên cay nghiệt nhục mạ.
Bên cạnh người Đỗ gia, Đỗ Phi đang nằm trên cáng, sắc mặt trắng bệch như giấy, trông như thể trọng thương sắp chết.
Trên mặt Lăng Thừa Nghiệp có vài vết cào, giống như bị Đỗ Kiều Lan khóc lóc om sòm đả thương.
Ba tộc lão Lăng Khang An, Lăng Tường, Lăng Bác cũng ở đó, thần sắc nghiêm trọng, đang khuyên bảo hai bên.
Quanh sân, nhiều tộc nhân Lăng gia tụ tập lại, đều chỉ vào mẹ con Đỗ gia chỉ trích, thần sắc phẫn nộ.
Tần Liệt lắng nghe một hồi, dần dần hiểu rõ.
Đêm hai hôm trước, Đỗ Phi thừa dịp Lăng Huyên Huyên ngủ, phun khói mê, muốn mưu đồ bất chính với Huyên Huyên, bị Huyên Huyên phát hiện. Đỗ Phi chỉ có tu vi luyện thể lục trọng thiên nên bị Lăng Huyên Huyên đánh trọng thương, xương sườn gãy mấy cái, vật quan trọng của nam nhân cũng bị đạp một cước, có thể bị phế…
Sau đó Đỗ Kiều Lan giận tím mặt, mắng Lăng Huyên Huyên vu oan con mình, cố ý hạ độc thủ.
Ngay trong đêm ả và Lăng Thừa Nghiệp thiếu điều đánh nhau. Lăng Thừa Nghiệp nghe nói Đỗ Phi muốn làm bậy với Lăng Huyên Huyên cũng lửa giận ngút trời, đánh náo túi bụi với Đỗ Kiều Lan, sau ba tộc lão ngăn cản mới tách ra.
Đỗ Kiều Lan về nhà kiểm tra thương tích Đỗ Phi, thấy vết thương quá nghiêm trọng, nên nhiều lần xông tới dây dưa đại náo.
Tính cả lần hôm nay, đã là bốn lần rồi…
“Lăng Thừa Nghiệp! các ngươi khi dễ chúng ta cô nhi quả mẫu, khi chúng ta không có người hả? Được! các ngươi chờ đó cho ta, người nhà mẹ ta sẽ tới đây ngay!” Đỗ Kiều Lan giương nanh múa vuốt, gầm rú như sư tử cái: “Đường ca ta chiều nay sẽ tới, để ta xem đến lúc đó Lăng Thừa Nghiệp ngươi còn diễu võ dương oai được hay không? Con tiểu tiện tỳ dám ác ý hãm hại con ta, đánh con ta thành thế này, ta tuyệt không tha cho các ngươi!”
“Ngươi mới là đồ tiện tỳ! cả nhà Đỗ gia ngươi đều là đồ chó hoang, đồ đê tiện!” Lăng Huyên Huyên mắt đỏ bừng, không chút yếu thế mắng lại, nghiến răng nghiến lợi cũng không thua gì một con hổ mẹ.
“Con ngươi thật đáng đời! Lăng Ngữ Thi hỏi ra sự tình, mặt mũi lạnh băng, trừng mắt mắng Đỗ Kiều Lan: “Đỗ Phi làm ra chuyện như thế, chưa gϊếŧ chết đã là khách khí lắm rồi, Huyên Huyên nói như thế nào cũng là em gái nó, mà dám làm điều đó, ngay cả súc sinh cũng không bằng!”
“Phải đó, quả thực là súc sinh!”
“Đáng đời, thực là nghiệp chướng, chưa đánh chết là nhẹ rồi!”
“…”
Tộc nhân Lăng gia chung quanh ai cũng căm phẫn, nhao nhao góp lời.
“Tốt! rất tốt! Lăng gia các ngươi khi dễ chúng ta chứ gì?” Đỗ Kiều Lan giận muốn bể phổi, hai mắt đầy oán độc: “Các ngươi chờ đó, chờ đường ca ta từ Tinh Vân Các tới, xem một đám các ngươi còn dám nói cứng như vậy hay không! Nếu ta mà không đòi được công đạo cho con ta, Đỗ Kiều Lan này sẽ lập tức rời khỏi Lăng gia trấn, không bao giờ trở lại nữa!”
Nghe ả nhắc tới Đỗ Hải Thiên, những tộc nhân đang mắng chửi nhao nhao kia đều im bặt.
Đỗ Hải Thiên là một trong năm trưởng lão của Tinh Vân Các, tu vi Khai Nguyên cảnh trung kỳ, nghe nói sắp đột phá đến hậu kỳ, thực lực đã hơn hẳn Lăng Thừa Nghiệp, dưới tay còn có ba võ giả Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, hơn nữa, Đỗ Hải Thiên còn là tâm phúc của phó các chủ Liễu Vân Đào, rất được Liễu Vân Đào coi trọng.
Thực lực người dưới tay Đỗ Hải Thiên mạnh hơn hẳn Lăng gia, bản thân hắn còn đại biểu cho Tinh Vân Các, nếu hắn thật sự tới, Lăng gia… thật sự rất khó ứng phó.
“Sao hả? Sao không nói nữa? hết dám nói rồi hả?” thấy nhiều tộc nhân Lăng gia im tiếng, Đỗ Kiều Lan ngạo nghễ, cười lạnh: “Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, ta nhất định sẽ lấy được công đạo, nhất định phải bắt con tiểu tiện tỳ kia trả giá!” ánh mắt thâm độc âm lãnh như độc xà chằm chằm nhìn Lăng Huyên Huyên.
Bị nhìn như thế Lăng Huyên Huyên lạnh người, khẽ run run, khϊếp đảm nói nhỏ với tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, muội đã làm sai phải không, làm cho phụ thân và gia tộc gặp phải phiền toái lớn?”
“Không việc gì, đừng sợ, muội không làm sai gì cả, là hắn đáng đời!” Lăng Ngữ Thi nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng trấn an: “Lần này chúng ta ở Thiên Lang sơn lập được công lao rất lớn cho Tinh Vân Các, chúng ta không cần sợ Đỗ Hải Thiên, muội đừng lo quá, nếu đυ.ng là tỷ, chắc chắn cũng sẽ không nhịn được mà ra nặng tay, muội không cần quá tự trách.”
Tần Liệt thấy Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Thừa Chí nghe nói Đỗ Hải Thiên chiều sẽ tới đều biến sắc.
Xem ra, hai huynh đệ cố gắng thể hiện kiên cường, nhưng thực chất vẫn cực kỳ kiêng kị Đỗ Hải Thiên.
Hai người họ còn như vậy, huống chi tộc nhân?
Kể cả ba tộc lão cũng như thế, mặt trầm hẳn, bảo mọi người không nên nói gì nữa, có lẽ việc Đỗ Hải Thiên tồn tại là một ngọn núi to đè nặng lên ngực họ, khiến bọn họ không thở nổi.
Trái lại bọn Đỗ Kiều Lan có chỗ dựa, ngạo khí khinh người.
Tinh Vân Các chỉ là thế lực cấp thanh thạch, nhưng đối với thế lực phụ thuộc lại là cao cao tại thượng, Đỗ Hải Thiên chỉ là một trưởng lão, vậy mà có thể đặt áp lực lên cả Lăng gia…
Điều này khiến Tần Liệt nhận thức thêm về sự phân chia giai cấp, thế lực ở Linh Vực.
“Chúng ta ở đây chờ đi, chờ cậu tới, chắc cũng sắp tới rồi, đến lúc đó chúng ta với Lăng gia cùng nhau tính sổ!” Đỗ Kiều Lan và người Đỗ gia tìm lấy một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị gây chiến.
Tộc nhân Lăng gia nhìn bọn họ, ánh mắt đầy bất an.
Lăng Thừa Nghiệp cau chặt mày, nháy mắt với Lăng Thừa Chí, gọi bọn Lăng Ngữ Thi Lăng Phong vào trong, hỏi: “Các ngươi đi Thiên Lang sơn thế nào?”
Bọn Lăng Phong Lăng Hâm vừa về đã gặp trận náo loạn này, nên chưa kịp bẩm báo.
Lúc này nghe hỏi, ai cũng kích động.
“Rất mạo hiểm, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!” Lăng Tiêu trả lời trước. “Gia chủ người không biết đâu, lần này chúng ta có thể nói là thập tử nhất sinh, hung hiểm cực nhiều, nếu không do Tần Liệt…”
“Tần Liệt?”
“Tần Liệt?”
“Tần Liệt?”
Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên đều kinh ngạc, quái dị nhìn Lăng Tiêu.
“Tần Liệt cũng đi à? Hắn đi bằng cách nào?” Lăng Thừa Nghiệp nhìn Lăng Ngữ Thi: “Hèn gì gần đây không nhìn thấy hắn, thì ra là đi Thiên Lang sơn với các ngươi, thực ra chuyện là thế nào?”
“Tên đần kia làm vướng tay vướng chân mọi người phải không? Có làm chậm trễ nhiệm vụ của mọi người không?” Lăng Huyên Huyên nghe Lăng Tiêu nói “nếu không do Tần Liệt” lại tưởng Tần Liệt gây phiền phức cho mọi người, bực bội nói: “Các người cũng thật là, đi làm nhiệm vụ cho Tinh Vân Các, sao lại mang theo một kẻ ngu, các người mất trí rồi à?”
Nói xong, Lăng Huyên Huyên thấy gương mặt của Lăng Ngữ Thi và bọn Lăng Phong là lạ…
Nhất là Lăng Hâm Lăng Tiêu, ánh mắt hai người nhìn nàng vô cùng lạnh lẽo, cực kỳ không vui, hình như đối với lời nói của nàng vô cùng bất mãn!
Lăng Huyên Huyên giật thót!
“Chuyện gì thế? Những người này… chuyện gì vậy chứ?” lòng nàng vô cùng khó hiểu.
“Nếu không phải nhờ ‘thằng ngu’ trong miệng nhị tiểu thư thì tất cả chúng ta đã chết thảm hết rồi, đại tiểu thư và Lăng Dĩnh còn thê thảm hơn cả chết nữa! hừ!” Lăng Hâm hừ lạnh.
Lăng Tiêu cũng mỉa mai: “Nếu không nhờ có Tần Liệt, bọn chúng ta bây giờ đều là người chết biết đi đấy…”
“Tiểu muội, sau này bỏ bớt thành kiến đi, Tần Liệt… là ân nhân cứu mạng của tất cả chúng ta đó.” Lăng Ngữ Thi khẽ than, “Chưa biết chuyện gì thì đừng có suy đoán lung tung.”
Lăng Huyên Huyên không ngờ chỉ tùy tiện nói một câu lại bị mọi người hằn học và mỉa mai chỉ trích, làm gương mặt nhỏ nhắn chốc xanh chốc trắng, vô cùng khó coi.
“Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Lăng Phong, nói cho ta nghe!” Lăng Thừa Nghiệp quát, mắt lóe sáng, vẻ hiếu kỳ.
“Phải đó, rốt cuộc là chuyện như thế nào, làm cho các ngươi hoàn toàn thay đổi thái độ với hắn thế?” Lăng Thừa Chí cũng hỏi gấp.
“Gia chủ! gia chủ! người Tinh Vân Các đã tới!” ngay lúc này, từ ngoài truyền tới tiếng tộc nhân Lăng gia, ngữ khí rõ ràng sợ hãi: “Trừ Đỗ trưởng lão còn có phụ trách hình đường Diệp Dương Thu trưởng lão, hai người họ còn mang theo đường chủ dưới trướng nữa! chuyện không hay rồi!”
Đang truy vấn, huynh đệ Lăng gia đều biến sắc, nhìn nhau bất an.
Chỉ một mình Đỗ Hải Thiên cũng đủ làm cho Lăng gia khốn đốn, lại còn hình đường Diệp Dương Thu.. hai huynh đệ da đầu run lên.
“Sao Diệp Dương Thu lại đến đây? Đâu có nghe nói hắn và Đỗ Hải Thiên giao hảo? hình đường trưởng lão Diệp Dương Thu một khi xuất hiện tại thế lực phụ thuộc, thường đều là dùng hình phạt nghiêm khắc nhất! lăng gia ta cuối cùng đã làm sai điều gì? Sao lại khiến Diệp Dương Thu đến chứ?” Lăng Thừa Nghiệp run rẩy, vừa phẫn nộ vừa khủng hoảng.
“Chỉ là Huyên Huyên đánh trọng thương Đỗ Phi mà thôi, tuyệt không thể kinh động tới Diệp Dương Thu! Hơn nữa Diệp Dương Thu làm việc nghiêm minh, ở Tinh Vân Các ngoại trừ các chủ, hắn không hề nể mặt ai, ngay cả hai phó các chủ cũng không nể tình, hắn tuyệt không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà đích thân tới Lăng gia được!” Lăng Thừa Chí cũng sợ hãi.
Diệp Dương Thu là hình đường trưởng lão của Tinh Vân Các, hắn chỉ xuất hiện để trừng trị mà thôi, hắn đến, khiến cho người Lăng gia đều kinh hãi!