Thí Thiên Đao

Chương 2617: Thần linh hạ xuống (1)

Sở lão hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Nếu như những thần linh kia hạ xuống đến thế giới của chúng ta, liền bắt đầu phách lối hành sự, ngược lại dễ làm. Bọn họ nếu như an phận, lại cho bọn họ một con đường sống. Dù sao, thế giới này của chúng ta nói là chúng sinh đều có giá trị tồn tại và quyền lực sinh tồn. Nhưng sau khi bọn họ hạ xuống, đặc biệt giấu mình. Ngoại trừ chuyện tìm kiếm viện thế lực lớn có vẻ phách lối ra, tất cả bọn họ hành sự đều đặc biệt trầm ổn. Điều này nói rõ, trước khi bọn họ hạ xuống, cũng đã từng có bố cục.

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Sở lão nói tiếp:

- Với loại tình huống hiện tại này, đề nghị của ta là, tốt nhất quản chế bọn họ toàn diện trước. Xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Tạm thời không nên trực tiếp khai chiến. Dù sao đây là thế giới của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta lại không biết thực lực chân chính của bọn họ.

Từ trước đến nay Sở lão là phái chủ chiến. Trong kiến nghị lần này ít nhiều có phần vượt ra ngoài dự đoán mọi người. Nhưng trên thực tế, lại là kiến nghị lão luyện thành thục.

Bởi vì thế giới này là thuộc về bọn họ!

Không phải là của những thần linh kia!

Một khi khai chiến, như vậy rất có khả năng sẽ đối với tạo thành tổn thương cực lớn với thế giới vừa hưng thịnh này. Loại tình huống đó tuyệt đối là chuyện không có bất kỳ kẻ nào nguyện ý nhìn thấy.

Cho dù phái chủ chiến có cương quyết tới mức nào đi nữa, cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy loại chuyện như vậy phát sinh.

Cho nên, lời Sở lão nói, ngay cả những phần tử hiếu chiến như Ma Quân và Phiêu Linh đều không có mở miệng nói ra bất kỳ lời phản bác nào.

Sở Mặc gật đầu, lại đưa ánh mắt về phía ba Đại tôn giả bên kia.

Mặc dù dạy học ở học viện Sở thị, nhưng điều này cũng không nói là ba Đại tôn giả đã hoàn toàn bị mất đi quyền lực hoặc là chỉ treo lên cho có. Sau khi quyết định tiếp nhận ba Đại tôn giả, Sở Mặc liền đưa cho bọn họ sự tôn trọng tương ứng.

Không nên xem thường chuyện dạy học ở học viện Sở thị. Trên thực tế, hiện tại ba Đại tôn giả ở trên toàn bộ thế giới năm đại thiên, đều có danh vọng cực cao. Những năm gần đây, học sinh bọn họ dạy ra thành tài thật sự quá nhiều!

Nam Vô tôn giả nói:

- Ta tương đối tán thành kiến nghị của Sở lão. Chỉ có điều, có một việc, ta phải nhắc nhở Thiên Đế.

Sở Mặc gật đầu.

Nam Vô tôn giả nói:

- Đám các thần linh này đánh thế giới Bàn Cổ, là một chuyện tất nhiên! Bởi vì hiện tại chỗ Quy Khư không phải là bí mật. Chỉ cần nắm giữ thế giới Bàn Cổ, chẳng khác nào nắm giữ trăm vạn đại thế giới với sức sống vô hạn. Đối với mộng tưởng một lần nữa xây dựng ra thần giới của bọn họ, có tác dụng mang tính quyết định.

Vô Lượng tôn giả nói:

- Không sai. Cho nên, giữa chúng ta và thần linh thật ra còn có mâu thuẫn không thể hòa giải. Một trận chiến này chỉ là vấn đề thời gian, nhất định là phải đánh!

Hồng Mông tôn giả gật đầu:

- Trong khoảng thời gian này tạm thời quan sát, là được. Nhưng hi vọng Thiên Đế có thể chuẩn bị sẵn sàng. Trận chiến đấu này là không thể tránh khỏi.

Bầu không khí trong đại điện nghị sự, có vẻ có chút nghiêm trọng. Thật ra mọi người cũng đều hiểu, một trận chiến này gần như không thể tránh né. Nhưng lại nói tiếp, tuy rằng thế giới năm đại thiên hôm nay đã nắm giữ lực lượng rất mạnh, nhưng muốn hoàn toàn khai chiến với những thần linh kia, sợ rằng còn kém chút nội tình.

Tuy rằng những thần linh kia mất đi thần giới, mất đi tính mạng vĩnh hằng bất diệt, nhưng tùy tiện một người trong số bọn họ đều sẽ có chiến lực tương đối khủng khϊếp!

Mặc dù Sở Mặc là thần trong hồng trần này, cảnh giới và trình độ cao hơn bọn họ một nửa. Nhưng gần như không có khả năng lấy sức một mình, đánh tan tất cả thần linh. Đồng thời, trong năm đại thiên, tồn tại có thể cùng thần linh đánh một trận, gần như đều đang ở bên trong tòa đại điện này.

Những tu sĩ cảnh giới Đại Tổ còn lại, bọn họ cách thần linh vẫn tồn tại chênh lệch tương đối lớn.

Sở Mặc gật đầu, nói:

- Như vậy đi, ta đi trước tiếp xúc với bọn họ một chút...

- Thiên Đế nếu như tin được, hay là để ta đi.

Hồng Mông tôn giả trầm giọng nói:

- Thiên Đế tôn quý. Hiện tại những thần linh hạ xuống gần như không khả năng có nhân vật lớn gì. Đây là thế giới của chúng ta, không thể để cho bọn họ coi thường.

- Không sai. Hãy để cho Hồng Mông đi thôi.

Vô Lượng cũng đề nghị.

Nam Vô không nói gì, trên mặt cũng nhìn không ra quá nhiều biểu tình. Nhưng thực tế, trong lòng ba Đại tôn giả bên này đều đang nghĩ: Sở Mặc rốt cuộc là có phải thật sự tin tưởng bọn họ hay không.

Ma Quân và đám người Sở lão bọn họ đều toàn bộ nhìn về phía Sở Mặc. Thật ra bọn họ cũng muốn biết, Sở Mặc rốt cuộc đối với ba Đại tôn giả, có bao nhiêu tín nhiệm.

Sở Mặc không do dự, trực tiếp gật đầu:

- Vậy cũng được. Chỉ có điều lần này chỉ là thử tiếp xúc. Không nên tùy tiện ra tay. Nhớ, tất cả phải lấy bảo vệ tốt chính mình là tiền đề.

Hồng Mông hơi ngẩn người ra. Nhưng lập tức trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn nhìn về phía Sở Mặc thi lễ:

- Mong Thiên Đế yên tâm, ta có chừng mực.

Sau đó Sở Mặc trực tiếp kết thúc cuộc nghị sự này. Thật ra hắn triệu tập mọi người qua, chẳng qua là để cho trong lòng mọi người xác định trước một chút. Bình thường, thông qua mạng lưới phù văn thật ra cũng có thể nói chuyện này rõ ràng.

Hồng Mông tôn giả trực tiếp rời đi. Hắn cũng không rời khỏi thế giới Bàn Cổ. Bởi vì hiện tại ở trong thế giới Bàn Cổ, đã xuất hiện bóng dáng thần linh.

Hồng Mông thân là phù văn tính mạng thuần túy. Năm đó sau khi phong ấn được giải trừ, hắn biết rõ tất cả quy tắc trong thần giới. Đối với mình nên đi tìm dạng thần linh thế nào, hắn cũng biết rất rõ.

Hắn trực tiếp tìm tới một vị thần linh cường đại nhất hiện tại đang ở trong thế giới Bàn Cổ,.

Đó là một thần linh nhân loại chân chính!

Đương nhiên, hiện tại đã không tính là thần. Không có thần giới, bọn họ đã không còn chỗ dựa vào căn bản nhất. Còn lại cũng chỉ có vô tận oán niệm và phẫn nộ. Mỗi một thần linh đi tới thế giới này, trong lòng bọn họ gần như đều bị lửa giận lấp đầy.

Bọn họ sở dĩ không có động thủ trước, cũng là muốn quan sát!

Bọn họ muốn sau khi hoàn toàn biết rõ ràng tất cả tin tức về thế giới cấp thấp này, lại trực tiếp ra tay. Nói vậy, trực tiếp có thể nắm trúng chỗ yếu hại.

Bọn họ rất nhanh đã biết rõ được rất nhiều chuyện. Mạng lưới phù văn cho bọn họ tiện lợi quá lớn.