- Hai người kia liên thủ, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Ngay cả người đứng đầu Vĩnh Hằng đều thua ở trên tay hắn, thế gian này... Còn ai có thể đối địch? Bốc Hư Dược lòng vẫn còn sợ hãi. đối với chiến lực của Sở Mặc
Hai vị khác cũng giống như thế, bọn họ cũng bị Sở Mặc làm cho kinh sợ thật rồi.
Dù cho bây giờ người đứng đầu Vĩnh Hằng đã ngã xuống, bọn họ vẫn như cũ có chút không thể lý giải, vì cái gì một cái Ứng Vận giả xuất hiện trong thế giới thân thể Cổ Thần lại có thể trong thời gian ngắn như vậy, hóa mục nát thành thần kỳ có lực lượng kinh khủng như vậy?
Chẳng lẽ nói, truyền thừa Cổ Thần thần kỳ như vậy?
- Ta cảm thấy được, chuyện cho tới bây giờ, đã đến thời điểm chúng ta cầu viện.
Cung chủ Thiên Cung nhìn vương của vương triều Bốc thị, Bốc Hư Dược cùng Điện chủ Vĩnh Hằng, trầm giọng nói ra:
- Người đứng đầu Vĩnh Hằng gặp nạn, mộng tưởng thành lập được Đệ Ngũ Thiên Giới của chúng ta đã tan vỡ.
- Không, ta cho rằng còn không có.
Bên trong ánh mắt của Bốc Hư Dược thiêu đốt lên ánh lửa băng lãnh, gã nói:
- Các ngươi quên đi sự kiện kia sao?
- Cái kia không thực tế, vị kia... Đã không có khả năng lại ra khỏi núi. Bản thân y chính là một đạo ý chí của Cổ Thần, làm sao có thể gϊếŧ chết người truyền thừa của mình? Vị kia tỉnh lại rất có thể phải trả cái giá nặng nề.
Lúc này điện chủ Vĩnh Hằng lắc đầu, sau đó vẻ mặt thành thật nói ra:
- Ta không tán thành làm như thế.
Ánh mắt của cung chủ Thiên Cung ngược lại hơi hơi sáng lên, nói ra:
- Hoàn toàn chính xác... đạo ý chí này tỉnh lại đích thật là một cái ý nghĩ rất điên cuồng. Bất quá, ta ngược lại thật ra cho là có thể nếm thửmột phen.
- Ngươi cũng điên rồi sao?
Điện chủ Vĩnh Hằng Điện chủ nói ra:
- Cái đạo ý chí kia, năm đó liền từng kém chút khiến cho bốn người chúng ta cùng nhau gặp nạn, chúng ta trực tiếp tiêu hao hết tất cả pháp khí, khó khăn lắm mới đem gã trấn áp tại sâu trong đất Vĩnh Hằng. Nơi đó, là trong đại não Cổ Thần, địa phương chân chính thần bí nhất cũng là kinh khủng nhất. Các ngươi chẳng lẽ quên đi năm đó chúng ta gặp hung hiểm sao?
- Chính là dưới đại nguy cơ, mới có thể xuất hiện đại cơ duyên.
Trong ánh mắt Bốc Hư Dược, ánh lửa băng lãnh nhảy lên. Y nói ra:
- Cái đạo ý chí kia, là một đạo ý chí điên cuồng…. hỗn loạn, đại biểu cho một mặt Cổ Thần chân chính không bị khống chế. Ta nhớ dù cho là chính Cổ Thần cũng đều không thể khống chế cái đạo ý chí kia. Hơn nữa, năm đó liền ngay cả tứ đại Giới chủ đều không thể phát hiện nó tồn tại. Nếu không phải là chúng ta thăm dò tiến vào cái chỗ kia, chúng ta cũng không phát hiện được. Nó chẳng những vô cùng cường đại, mà lại vô cùng hỗn loạn cùng điên cuồng, nếu như ta đoán đến không tệ, cái đạo ý chí kia hẳn là ý chí cái tôi của Cổ Thần!
Cung chủ Thiên Cung gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta cũng đoán là như thế. Chúng ta đều biết, ý chí cái tôi thật ra là ý chí bên trong của sinh linh, một loại ý chí kỳ lạ nhất. Nó sẽ điên cuồng bài xích hết thảy ý chí của y, kiên thủ lĩnh vực của mình. Các ngươi đừng quên, Sở Mặc hay là cái người cầm búa Bàn Cổ, bọn hắn đều là người thừa kế của Bàn Cổ, là người thừa kế ý chí của Bàn Cổ! Nếu là tỉnh lại ý chí cái tôi, nó ưu tiên bài xích nhất, tuyệt đối là hai người kia!
- Lỡ như... Chúng ta sai thì sao?
Điện chủ Vĩnh Hằng lạnh lùng nói ra:
- Chúng ta đều hiểu, thế gian này còn có quá nhiều chỗ thần kỳ. Có quá nhiều đạo cùng pháp chúng ta đều không thể thăm dò cùng lĩnhngộ. Một khi chúng ta thất bại, như vậy, chúng ta mất đi chính là toàn bộ.
Bốc Hư Dược nhìn y:
- Chúng ta còn có đường lui sao?
Những lời này, làm cho điện chủ Vĩnh Hằng trực tiếp trở nên trầm mặc.
Đúng vậy, còn có đường lui sao? Nhìn như có, kỳ thật đã mất rồi!
Bởi vì bây giờ bọn họ, nhìn qua mặc dù là thần tiên, nhưng thực tế là không khác gì so với loài người.
Cho dù bọn họ đã từng là tâm phúc của Chúa Trời tứ đại Giới, nhưng đến bây giờ, kỳ thật cũng đều đã thuộc về một loại là bị trục xuất. Từ khi bọn họ đi vào thế giới Cổ Thần, trên cơ bản, liền đã định trước bọn họ không có đường quay về. Đem chuyện nơi đây, hồi báo cho Chúa Trời tứ đại Giới, hữu dụng không?
Hiển nhiên là hữu dụng!
Bởi vì Chúa Trời tứ đại Giới tuyệt sẽ không bao dung cho phép thế gian này, xuất hiện một cái Bàn Cổ khác.
Nguyên nhân là tại trong suy nghĩ của bọn họ, Bàn Cổ mang ý nghĩa cường đại, là nhân tố nguy hiểm không thể khống chế. Loại nguy hiểm này, xuất hiện một lần như vậy là đủ rồi, bọn họ không muốn lại xuất hiện lần thứ hai.
Cho nên, sau khi Chúa Trời tứ đại Giới biết chuyện nơi đây, tuyệt đối lại phái ra đại lượng cường giả đến chinh phạt nơi này.
Nhưng đến lúc đó, đã không còn là Giới Chủ ngày xưa, bọn họ đã trở thành chủ ba đại Thế lực của thế giới Cổ Thần, lại sẽ đi theo con đường nào? Quay về, không đường.
Đi về phía trước, cũng không đường!
Những cường giả mà Chúa Trời Tứ đại Giới phái tới kia, tuyệt đối ngay cả ba người bọn họ sẽ cùng một chỗ dọn dẹp sạch sẽ!
Thậm chí, cũng có thể sẽ đích thân động thủ, triệt để đến đem bọn họ từ bên trong thế giới này vứt ra ngoài. Tựa như năm đó thanh lý những sinh linh nhân tộc cường hãn kia.
Ô uế, bẩn thỉu... Đều phải tẩy đi, thẳng đến khi nhìn không thấy mới thôi.
Loại kết quả này, kỳ thật trong nội tâm của chính Điện chủ Vĩnh Hằng, cũng rất rõ ràngm ba người bọn họ đều rất rõ ràng.
Chỉ có người thừa kế Bàn Cổ chết rồi, bọn họ sẽ vẫn như cũ chân chính là vương giả ở cái thế giới Cổ Thần này. Cho dù không cách nào thành lập được Đệ Ngũ Thiên Giới, nhưng ở bên trong “mảnh đất bị lãngquên” này, bọn họ mãi mãi cũng sẽ là Chúa Tể chân chính.
- Được rồi.
Cuối cùng, Điện chủ Vĩnh Hằng thỏa hiệp.
- Cho nên hiện tại chúng ta cần phải tiến hành bố cục. Hai người kia hoàn toàn đều không phải là hạng người hời hợt. Trước đây chúng ta không đem bọn hắn để vào mắt, cho rằng bọn hắn không phải đối thủ ngang cấp, sự thật chứng minh chúng ta đều sai. Mười phần sai!
Bốc Hư Dược nói ra:
- Bọn hắn chẳng những là đối thủ ngang cấp chúng ta, mà lại... So với chúng ta càng đáng sợ hơn. Bởi vì nơi này, bây giờ đã thành sân nhà của bọn hắn. Khả năng duy nhất chúng ta có thể dựa vào, chính là chúng ta biết được cái đạo ý chí cái tôi hỗn loạn kia của Cổ Thần, mà bọn hắn không biết.