So ra, về điềm này Sở Mặc cực kỳ chịu thiệt. Chiến lực của hắn đã mạnh đến một cảnh giới nhất định. Đạo của hắn thậm chí đã tiến vào cấp Thái thượng, nhưng pháp của hắn... lại vẫn là Tổ cảnh đỉnh.
Một mình đấu một gã tu sĩ cảnh giới Thái thượng hắn cũng khôngsợ. Nhưng nếu đồng thời đấu với hai tên, hắn cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy. Nếu như bốn người... thực sự không có hai vị kia hỗ trợ, hắn ngay cả cơ hội chạy cũng không có.
- Vẫn yếu lắm!
Sở Mặc không nhịn được mà thở dài.
Chỉ có điều, cái thở dài này của hắn nếu bị đám tu sĩ Thông đạo ở bên kia nghe thấy chắc chắn muốn đánh chết hắn cho rồi.
Còn ngại yếu? Một tu sĩ Tổ cảnh có thể san bằng tất cả cổ tộc trong Thông đạo, quả thực đã trở thành sát thủ Thái thượng! Mặc dù mặt nàycó nhân tố ngoại lực tồn tại, nhưng bản thân Sở Mặc mạnh mẽ là điều tuyệt đối không thể phủ nhận. Bây giờ đã không còn bất cứ ai dám nghi ngờ điều này.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là Sở Mặc tu đạo... mới được bao nhiêu năm chứ?
Tính toán đâu ra đấy, dựa theo thời gian vũ trụ để tính thì cũng không hơn nghìn năm.
Chỉ ít số tuổi như thế đã tu luyện tới cảnh giới này rồi. Nếu như hắn còn cảm giác đạo của mình yếu, như vậy mấy tên tu sĩ bên kia thực sựnên đi cắt cổ tự sát là vừa.
Sở Mặc đang vận công khôi phục, bên cổ tộc Nhạc thị đang liều mạng thu thập tài phú cùng tài nguyên.
Bọn họ đối với việc đánh với Sở Mặc đã coi như hoàn toàn tuyệt vọng.
Bây giờ bọn họ cơ bản không muốn làm gì nữa. Chỉ cần có thể đuổi được Sở Mặc, có thể bảo vệ căn cơ của cổ tộc Nhạc thị không bị người ta hủy diệt thì là thắng lợi lớn nhất rồi.
Thoáng một cái, đã trôi qua mấy ngày.
Khi thân ảnh của Sở Mặc xuất hiện ở bầu trời của cổ tộc Nhạc Thị, vào giờ khắc này toàn bộ cổ tộc Nhạc Thị cơ hồ không có một tiếng động! Ngay cả những tiểu hài tử cáu kỉnh dường như cũng cảm ứng được bầu không khí tang tóc, đều ngừng khóc lóc.
Uy lực của đại ma vương Sở Mặc đã đến trình độ này. Thậm chí không cần báo ra danh tiếng của hắn cũng đã có thể làm cho trẻ con ngừng khóc. Gia chủ của cổ tộc Nhạc Thị, gương mặt vặn vẹo khổ sở bay lên lên trời cao. Y phải kiên trì tới cùng, bởi vì thực sự không có biện pháp. Y không tới toàn bộ cổ tộc Nhạc Thị không ai dám đối mặt vị đại ma vương này!
- Sở… Sở công tử.
Gia chủ của cổ tộc Nhạc Thị tu vi đã là tổ cảnh đỉnh phong. Tuổi của y đã sống qua mười mấy kỷ nguyên. Là người từng trải qua trăm vạn năm trước khi vương tộc Sở thị bị diệt. Luận bối phận mà nói tuyệt đối là nhân vật lão bối rồi.
Nhưng giờ khắc này trước mặt Sở Mặc, lại hoàn toàn không có bấtkỳ dáng dấp nào của đại nhân vật. Thậm chí ngay cả nói cũng có chút không lanh lẹ. Một cái xưng hô cũng làm cho y xoắn xuýt cả buổi, đên cuối cùng vẫn quyết định kêu một tiếng Sở công tử.
Dù sao cái danh hiệu Sở công tử cái thế vô song năm đó vẫn có ảnh hưởng rất lớn trong lòng bọn họ.
Hơn nữa gọi như vậy cũng không tính là nịnh hót. Nếu thật sự dễ dàng kêu một tiếng Sở gia gì gì đó, chỉ sợ cổ tộc Nhạc Thị sau này không thể ngẩng đầu. Sở Mặc lẳng lặng nhìn gia chủ của cổ tộc Nhạc Thị, trên mặt của y không vui không buồn, xem không ra bất cứ tâm tình dư thừa nào.
- Tại hạ Nhạc Phúc Nguyên, là đương đại gia chủ của cổ tộc Nhạc Thị, bái kiến Sở công tử.
Nhạc Phúc Nguyên vẻ mặt thận trọng nhìn Sở Mặc, rất sợ từ trên mặt của hắn thấy được nét mặt không vui.
Trải qua một đời vương tộc Sở thị bị tiêu diệt, y quá rõ ràng bốn tên thái thượng của tộc mình đóng vai trò gì trong chuyện vương tộc Sở Thị bị diệt vong năm xưa.
- Cầu tình?
Sở Mặc không nói nhảm trực tiếp hỏi.
Bây giờ thương thế của hắn vẫn rất nghiêm trọng cần tĩnh dưỡng. Đồng thời cũng cần đại lượng tài nguyên tu luyện. Những thứ trên người hắn không muốn động, những thứ kia chuẩn bị lưu cho thân bằng hảo hữu bên cạnh hắn.
- Vâng.
Nhạc Phúc Nguyên khổ sở nói:
- Năm xưa cổ tộc Nhạc thị làm chuyện có lỗi với vương tộc Sở thị, đó là một loại phản bội đáng chết vạn lần. Ta không cầu Sở công tử cóthể tha thứ, chỉ cầu Sở công tử có thể thả cho những mầm mống của cổ tộc Nhạc thị một con ngựa. Nếu như Sở công tử vẫn còn tức giận, ta cam nguyện tự sát ở trước mặt công tử. Chỉ cầu...
- Được rồi được rồi.
Sở Mặc hơi không kiên nhẫn khoát khoát tay:
- Ta không có hứng thú gϊếŧ các ngươi. Đem đồ vật giao ra đây, ngươi có thể đi về.
Nhạc Phúc Nguyên có chút ngây ngô nhìn Sở Mặc, y thực sự không nghĩ tới, chuyện này dĩ nhiên có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Đây là sự thật? Ta có phải hay không nghe nhầm rồi? Bởi vì rất muốn có đượcloại kết quả như thế này, cho nên ta mới xuất hiện ảo giác?
Sở Mặc khẽ nhíu mày:
- Thế nào? Nhạc gia trang chẳng lẽ là chuẩn bị dùng miệng tới cầu tình?
- A, a, không phải, không phải! Ở chỗ này, ở chỗ này!
Nhạc Phúc Nguyên rùng mình, trực tiếp giật mình, sau đó vội vàng từ trên người lấy ra một cái lệnh bài màu đen. Nói rằng:
- Đây là một thế giới trữ vật, bên trong chứa tất cả tài phú cùng tài nguyên mà bây giờ Nhạc gia có thể triệu tập. Đồng thời, tấm lệnh bài này, cũng là lệnh bài của gia chủ cổ tộc Nhạc thị, nó... Có thể làm chonhà họ Nhạc từ trên xuống dưới, phục tùng vô điều kiện!
Còn có chức năng này?
Sở Mặc hơi có chút ngạc nhiên nhìn Nhạc Phúc Nguyên, thầm nghĩ chủ nhà họ Nhạc này, lại là một người có quyết đoán.
Nhạc Phúc Nguyên cũng là bất đắc dĩ, nếu như có thể nói, y làm sao có thể đem lệnh bài vật tượng trưng cho tinh thần của cổ tộc Nhạc thị giao ra? Nhưng trừ cái này y hoàn toàn không nghĩ tới, còn có thứ gì, có thể đả động vị Sở công tử này. Nhân gia chỉ cần một cái ý niệm trong đầu, toàn bộ cổ tộc Nhạc thị, chắc chắn phải tan thành mây khỏi? Đến lúc đó, người nào có thể còn sống sót?
Cho nên, thay vì che che giấu giấu tìm cho mình con đường để rút lui, còn không bằng dốc toàn lực!
Nếu Sở Mặc thu lại tấm lệnh bài này, như vậy chẳng khác nào hắn nhận cổ tộc Nhạc thị là “Tiểu đệ”. Cổ tộc Nhạc thị bây giờ đã không có Cổ Tổ Thái thượng tọa trấn, lại đem hết thảy tài phú cùng tài nguyên có thể thu thập được đưa cho Sở Mặc. Tuy là nội tình vẫn còn, nhưng ở loại thời điểm này tùy tiện một cái gia tộc có Cổ Tổ Thái thượng đều có thểtừ trên người cổ tộc Nhạc thị cắn xuống một tảng thịt lớn.