Thí Thiên Đao

Chương 1514: Có ai vô tội?

Bỏ lại Đơn Chí của gia tộc Đơn Thần Đế Chủ, thậm chí ngay cả những tu sĩ Tần gia Tần Quang Viễn cũng không để ý, cứ như vậy một mình chạy trốn!

Y vừa chạy đi, cả tình cảnh lập tức hỏng hết.

Những tu sĩ Tần gia kia, toàn bộ như chim thú tứ tán, bỏ chạy khỏi bốn phương tám hướng.

Những người thuộc gia tộc Đơn Thần Đế Chủ đó, tất cả đều đứng ngây ra, nhìn cảnh tượng này không biết làm sao. Thậm chí ngay cả năng lực tư duy cũng đánh mất.

Sở Mặc đích xác không gϊếŧ chết nổi Tần Quang Viễn, cho nên tùy ý mặc y đi. Nhưng còn đám tu sĩ Tần gia, thì không may mắn như vậy.

Uỳnh!

Sở Mặc một quyền đánh vào tên Đế Chủ cảnh giới bậc chín, quả đấm của hắn phóng ra hào quang rực rỡ lóa mắt, đánh xuyên thân thể của Đế Chủ, sau đó ngang một đao, chém đứt đầu của gã Đế Chủ này.

Trong giây lát, chém chết một gã Đế Chủ cao nhất!

Đơn Chí bên kia nhìn thấy người lạnh như băng, kẻ này so với lúc đi ra khỏi Thiên Lộ … đã cực kì kinh khủng rồi!

Keng!

Một gã Đế Chủ Tần gia bậc tám, trực tiếp tế ra binh khí chuẩn cảnh giới Chí Tôn, mắt đỏ hừng hực tấn công Sở Mặc.

Khung trời này gần như bị Sở Mặc phong tỏa, lấy thực lực của bọn họ, căn bản là chạy không thoát, một khi đã như vậy, không bằng cùng Sở Mặc liều mạng!

Bởi vì như vậy còn tốt hơn bị Sở Mặc tiêu diệt từng người.

Có Tần gia bậc cao Đế Chủ hướng về phía Đơn Chí rống giận:

- Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Ngươi cho là Sở Mặc gϊếŧ chúng ta rồi sẽ bỏ qua cho dòng họ Đơn Thần Đế Chủ các ngươi?

- Sau khi gϊếŧ chúng ta, sẽ đến các ngươi!

Người Đế Chủ bậc cao Tần gia kia giận dữ hét lên.

Thân thể Đơn Chí sợ run cả người, sau đó nhìn phía Sở Mặc, trầm giọng nói:

- Gia tộc Đơn Thần Đế Chủ ta, từ bỏ việc thu hồi Dược Vương Lò, nguyện ý theo Sở thị nhất mạch, như vậy ân oán thanh toán xong!

- Ngươi vô sỉ!

Tên Đế Chủ Tần gia bậc cao kia tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

- Hắn luyện nhiều tu sĩ trong gia tộc như vậy, người còn có chút khí phách hay không?

Một gã Đế Chủ bậc cao khác cũng giận sôi lên.

Đơn Chí thở dài:

- Đơn Thần Đế Chủ nhất mạch chúng ta... nhà nhỏ gia nghiệp nhỏ, chơi không nổi, rời khỏi là được phải không?

Đối với Đơn Chí mà nói, lựa chọn của y cũng đúng là bất đắc dĩ, thật sự là y muốn hợp tác cùng Tần gia, muốn đầu quân vào Ma tộc. Nhưng vấn đề là hiện tại ngay cả bạn tốt của y Tần Quang Viễn cũng từ bỏ y mà chạy trốn. Nói y sao còn có thể tin tưởng Tần gia sẽ thắng?

Đương nhiên, Tần gia có lẽ sẽ thắng, một khi Ma tộc giáng lâm đến Thiên giới, như vậy Tần gia cho dù yếu thế, cũng sẽ lập tức quật khởi trở lại, trở thành đỉnh của Thiên giới. Nhưng vấn đề là, Đơn Thần Đế Chủ gia tộc... chống đỡ không lâu đến như vậy. Nếu y không khẩn trương tỏ thái độ, chỉ sợ mặt trời ngày mai cũng không thấy được!

Người thanh niên kia, giống như một sát thần, tay trái nắm quyền, tay phải cầm đao, tu sĩ Tần gia, từ cao xuống thấp, gần như không địch lại hắn. Chỉ sợ không được bao lâu, cũng sẽ bị Sở Mặc gϊếŧ sạch sẽ, đến lúc đó, Đan gia bọn họ, lại phải đi con đường nào?

- Thứ thiển cận, quay đầu lại các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!

Đế Chủ bậc cao Tần gia tức giận rít gào, lại bị Sở Mặc một đao thiếu chút nữa chém thành hai khúc, đã đánh mất một cánh tay, phát ra tiếng kêu thống khổ.

Sở Mặc trước sau không trả lời đề nghị của Đơn Chí, nhưng cũng không nói là từ chối. Chỉ lạnh lùng tru sát những tu sĩ Tần gia.

Mấy trăm tu sĩ, kém nhất, đều là cảnh giới Chân Tiên, đây là một lực lượng hùng mạnh, nhưng ở trước mặt Sở Mặc, lại là hoàn toàn chưa đủ nhìn.

Rất thảm thiết!

Phía dưới nhóm hậu nhân Đơn Thần Đế Chủ tất cả đều choáng váng.

Vừa mới còn nâng ly cạn chén với bọn họ, những tu sĩ Tần gia lúc nãy còn hăng hái, lúc này lại như cùng cóc gặp nước, bùm bùm từ trên trời rơi xuống, từng người… đều mất mạng hết rồi.

Trong hư không, đao khí tung hoành, Sở Mặc vượt qua công kích của những đám Đế chủ Tần gia, trên người của hắn, chỉ có một chút vết thương rất nông, nhuộm đỏ quần áo, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu của hắn.

Đơn Chí đứng giữa hư không, chẳng nói được một lời, sắc mặt của y, cũng đã tái nhợt tới rồi cực hạn. Trăm nghe không bằng một thấy, hiện giờ cuối cùng y đã rõ, thanh niên này, đã thật sự quật khởi, trở thành ngón tay cái của Thiên giới căn bản là không ngăn cản được!

Phía trước trên bảng tin kêu gào phải vượt qua tấn công Sở Mặc, phải tấn công người này, cười nhạo Sở Mặc từ Thiên Lộ ra không đạt được bất kì cơ duyên nào, chỉ dừng lại ở cảnh giới Chân Tiên, hiện giờ nghĩ đến, quả thực ngây thơ đến buồn cười! Cũng rất thật đáng buồn!

Nếu những người đó biết cảnh giới Chân Tiên Sở Mặc, chém gϊếŧ Đế Chủ Cảnh giới cửu trọng thiên tựa như chém dưa thái rau, sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Đơn Chí lắc đầu, trong lòng càng ngày càng rét lạnh, y không thể nào tưởng tượng. Thậm chí ngay cả ý nghĩ vui sướиɠ khi người gặp họa cũng không có. Bởi vì Tần gia tu sĩ trước mắt, càng ngày càng ít, chỉ còn lại vài Đế Chủ bậc cao, cũng cực khổ chống đỡ xuống.

Gϊếŧ hết Tần gia tu sĩ, đã có thể đến lượt Đan gia bọn họ rồi!

Đơn Chí thậm chí không biết Sở Mặc đã biết bao nhiêu chuyện? Có nghe qua cuộc đối thoại của y với Tần Quang Viễn không … cảm giác này, vô cùng lo lắng.

Lúc này, Sở Mặc rốt cục đem gã Đế Chủ bậc cao cuối cùng chém thành tro bụi, trên người của hắn, cũng có tổn thương, phần lớn dính máu. Nhưng toàn thân đều toát ra hơi thở vô địch.

Đứng ở nơi đó, giống như quân lâm thiên hạ!

- Sở... Sở công tử, đây là một hiểu lầm.

Đơn Chí cuối đầu, bay đến trước mặt Sở Mặc, trong trạng thái hoàn toàn không đề phòng, vẻ mặt chua xót nói.

Sở Mặc hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Đơn Chí, cũng không nói chuyện.

Đơn Chí do dự một chút, trước mặt tất cả những đệ tử gia tộc phía dưới, bùm một tiếng, quỳ xin buông tha trước mặt Sở Mặc:

- Sở công tử nếu muốn gϊếŧ, xin gϊếŧ một mình ta, xin thả những vãn bối của Đan gia, bọn họ … vô tội.

Keng!

Thí Thiên loong coong kêu, một ánh đao, vụt qua cổ Đơn Chí. Đầu của Đơn Chí, cao cao bay lên.

Máu Đế Chủ, phun ra.

Trong mắt Đơn Chí, còn mang theo vẻ không dám tin.

Y cảm thấy, ta cũng đã quỳ xuống cầu xin! Ta đã chịu thua nhận thua, ta đối với ngươi không có bất kỳ uy hϊếp... Ngươi vì sao còn muốn gϊếŧ ta? Ngươi không ngờ thật sự gϊếŧ ta?

Bịch!

Đầu Đơn Chí, trong hư không vỡ nát, nguyên thần cũng giống như vậy vỡ nát.