Lạc Vũ Thành nói xong, nhìn thoáng qua tu sĩ xung quanh, số lượng chỉ sợ đã hơn một trăm ngàn người, cao giọng nói:
- Lạc gia có ngàn vạn lần không phải, cũng không có đắc tội trên đầu các ngươi! Cho nên, Lạc gia với các ngươi không có thù oán gì hết. Nhưng hai người trước mặt …
Lạc Vũ Thành lấy tay chỉ Ma Quân và Tiểu Điệp, lạnh lùng nói:
- Bọn họ một ma đầu, một yêu nữ... Phạm phải tội ác ngập trời, ai cũng muốn gϊếŧ! Cho nên, lần này … các người đến đánh Lạc gia! Nhưng hy vọng các người … đừng khoanh tay làm ngơ! Nếu không sau này … hắc.
Lạc Vũ Thành không tiếp tục nói nữa, nhưng rất nhiều người trong lòng đều hơi hơi rùng mình. Bọn họ biết rõ Lạc Vũ Thành cũng không nói mạnh miệng gì, hôm nay nếu để cho Lạc gia thắng thì còn dễ nói, lỡ như một khi để Ma Quân và Tiểu Điệp chạy thoát, chỉ sợ rất nhiều người trong bọn họ, sẽ không yên giấc rồi.
Lúc này, Tiểu Điệp đột nhiên nói:
- Năm đó các ngươi rất nhiều người truy sát phu quân ta, đều có nguyên nhân của nó. Dù sao lúc đó, phu quân ta nhận được kế thừa trong di tích, dười sự thúc đẩy của người có tâm, việc còn ngày càng lớn, rất nhiều người thậm chí không rõ ràng xảy ra chuyện gì, cũng cùng một lúc truy sát phu quân ta. Cho nên …
Tiểu Điệp đã trầm mặc một chút, nhìn thoáng qua Ma Quân, Ma Quân hơi hơi tỏ vẻ nôn mửa:
- Cho nên, trong các ngươi là người từng tham dự qua truy sát phu quân ta, hôm nay ở đây xin lỗi phu quân ta, chuyện này coi như là xong! Dù sù, thủ phạm chân chính năm đó đã bị chúng ta gϊếŧ gần hết rồi!
Lời này Tiểu Điệp nghe rất bình thảm, nhưng thực tế cũng là đầy máu tươi!
Tiểu Điệp nói xong, lại thản nhiên cười:
- Đương nhiên, các ngươi không chịu nhận sai, cũng không sao, chúng ta hôm nay sẽ không chết. Về sau cũng sẽ không chết! Giải quyết xong Lạc gia, chúng ta sẽ dành thời gian, đến thăm hỏi nhà của chư vị, đàm đạo lại chuyện năm đó. Cho tới hiện nay, nếu các ngươi ai muốn trảm yêu trừ ma, có thể trực tiếp bước ra. Đơn giản một trận chiến mà thôi, ta Ma Tiểu Điệp không sợ, phu quân của ta cũng sẽ không sợ!
Phía sau đội ngũ của Đan Tông, truyền đến âm thanh bình thản:
- Đan Tông cũng không sợ, đón lấy.
Trong lúc nhất thời, cả toàn bộ hiện trường, vô số người … đều im lặng.
Đột nhiên, trong đám người, có người trực tiếp đứng ra, bay về phía Ma Quân, rất nhanh phi đến trước mặt Ma Quân. Là một Đại Hán trung niên hơn bốn mươi tuổi, ôm quyền hướng về phía Ma Quân:
- Rất xin lỗi, chuyện năm đó, là tại hạ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, bị tham niệm bịt mắt, tại nơi đây, trịnh trọng cùng người và phu quân người xin lỗi.
Ma Quân nhìn người này liếc mắt một cái, nói:
- Ta chưa thấy qua ngươi, không hề có ấn tượng với ngươi, cho nên, chuyện này bỏ qua!
Người Đại Hán hơn bốn mươi tuổi này trên mặt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:
- Chuyện này cũng đè trong lòng ta rất nhiều năm, đa tạ Ma Quân tiền bối lòng dạ rộng lớn, không chấp nhặt với ta. Sau này còn gặp lại!
Nói xong, liền ôm quyền, bước trên mây mà đi.
Có người mở đầu, thì có người đi theo, rất nhiều người, đi tới trước mặt Ma Quân, từng người xin lỗi Ma Quân.
Giữa những người này, thậm chí có một ít chưởng môn, giáo chủ thế lực lớn ở Tiên giới.
Bọn họ kỳ thật cũng không phải đến mức sợ hãi Ma Quân, chẳng qua là cảm thấy năm đó bọn họ chẳng kiếm được gì, nếu như hôm nay đắc tội lần nữa một cường nhân khủng bố, không có bất kì ý nghĩa gì hết!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bọn họ những người này, người nào không phải người tinh?
Về phần mặt mũi gì đó … Lạc gia đến mức mất hết mặt mũi như hôm nay, cũng không đứng ở đó? Bọn họ mất mặt chút thì là gì chứ?
Lạc Vũ Thành tức giận đến sôi máu, hắn rốt cuộc hiểu được dụng ý hôm nay của Tiểu Điệp rồi. Đây là cách không đánh mà thắng duy nhất giải quyết hết vô số thù hận đối với những kẻ thù thù không quá sâu!
Nếu những người này toàn bộ liên hợp lại, như vậy cho dù Ma Quân mạnh mẽ như thế nào, cho dù Đan Tông mạnh như thế nào, cũng sẽ có áp lực cực lớn!
Bây giờ sau khi bị Phục Tiểu Điệp bố trí lại, sơ lược giải quyết hết mọi chuyện!
Song phương kỳ thật vốn là ngươi tình ta nguyện, Ma Quân và Tiểu Điệp bên này nhẹ nhàng thở ra, bên kia cảm giác không phải là như thế?
Tuy nhiên, vậy thì sao chứ? Cho dù chỉ có Lạc gia ta... đôi cẩu nam nữ này, cũng đừng nghĩ quá nhiều!
Lạc Vũ Thành nghĩ thầm trong lòng, vung tay lên nói:
- Gϊếŧ!
Một đám tu sĩ Lạc gia sớm đã không chờ được, trong lòng tất cả đều giận dữ, bị người ta đánh vào mặt đánh đến mức độ này, đối với bọn họ mà nói, tất cả đều là lần đầu tiên từ trước đến nay!
Nhất là Lạc Vũ Kiến, cả người đều sụp đổ, thân là đệ nhất cao thủ Lạc gia Tiên giới, hôm nay không ngờ lại mất mặt như vậy. Đây thậm chí đã không phải là vấn đề thể diện nữa rồi. Hắn rất khó tưởng tượng, sau khi chấm dứt chuyện này, Lạc Vũ Thành sẽ như thế nào đối với hắn.
Hắn vừa mới trong tình hình cấp bách mà nói dối, căn bản không phải là nhớ nhầm gì, Ảnh Âm Thạch kỳ thật chính do hắn cố ý giữ lại.
Lúc trước hắn dùng phong ấn phù triện, đóng kín dao động Ảnh Âm Thạch, sau đó ghi chép lại toàn bộ cảnh tượng này, lúc không có chuyện gì làm, bản thân mình còn có thể lấy ra xem. Nhất là cảnh ca ca hắn Lạc Vũ Thành cưỡиɠ ɧϊếp đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, hắn thích nhất.
Nhưng chuyện này... cũng đã phạm vào tối kỵ!
Cho dù Lạc Vũ Thành là hắn anh ruột, chỉ sợ sau đó cũng sẽ không tha cho hắn.
Cho nên, giờ phút nhận được mệnh lệnh, Lạc Vũ Kiến giống như là không muốn sống nữa, là người đầu tiên xông vào Phục Tiểu Điệp phát ra một đoàn tuyệt sát!
Trong lòng của hắn, đã cực hận người phụ nữ này, hận không thể đem ả bầm thây vạn đoạn!
Nếu không phải ả, hắn làm sao có thể mất mặt như vậy chứ?
Tuy nhiên một kích này của Lạc Vũ Kiến còn chưa đợi hắn ra động tác thứ hai, trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện một thân hình. Lạc Vũ Kiến quả thực không thể tin vào mắt mình nữa:
- Nhanh như vậy sao?
Bạt!
Một đao.
Đầu của Lạc Vũ Kiến bị chém đứt, máu tươi ngút trời
Bịch!
Một chưởng độc của Ma Quân, ầm vào phía trên đan điền của Lạc Vũ Kiến, đánh nát đạo đài của hắn, Nguyên Thần thứ hai bị đánh chết!
- Hiện tại, ngươi không cần lo lắng ca ca ngươi xử lý ngươi nữa, các ngươi xuống Địa phủ cãi cọ đi!
Ma Quân lạnh lùng nói.