Rất nhiều người đều nhìn về Lạc Vũ Thành, mặt Lạc Vũ Thành tái xạm cười lạnh nói:
- Tùy ngươi ô miệt như thế nào!
- Ha ha, ô miệt, ô miệt, cái chân của bà nội ngươ!
Thịnh Vĩnh Huy trong thủy kính thuật nổi giận, chỉ vào Lạc Vũ Thành mắng:
- Ngươi trước mặt ta hãʍ Ꮒϊếp thê tử của ta, dùng thuốc phong ấn hết tất cả sức lực của nàng, để nàng muốn chết cũng không thể! Ngươi phế bỏ đan điền của ta, diệt Nguyên thần thứ hai của ta, lại cho người đánh gãy hết tứ chi của ta, sau đó dùng thuốc biến ta thành câm điếc! Chém hết toàn bộ mười ngón tay của ta … cuối cùng ném ta ra một thành phố rất xa, khiến ta có miệng nhưng không nói được, có tay nhưng không thể viết, Lạc Vũ Thành … lão súc sinh ngươi sợ là nằm mơ cũng không ngờ tới, Thịnh Vĩnh Huy ta có thể sống tới ngày nay? Ngươi có phải tưởng là ta sớm đã chết rồi phải không? Cho là cả nhà Thịnh gia ta … không có ngườ nào có thể vạch trần sự xấu xa của ngươi?
Lạc Vũ Thành lạnh lùng nhìn Thịnh Vĩnh Huy trong Thủy Kính thuật:
- Tất cả đều là xằng bậy!
Thịnh Vĩnh Huy đột nhiên cười quỷ dị:
- Ta nói bậy? Lão súc sinh ngươi có biết hay không, trên đời này có một loại đồ vật gọi là Ảnh Âm Thạch không? Đó chính là thứ mà có thể ghi chép lại toàn bộ hình ảnh âm thanh lên đó? Nói ra, đây là thứ trên Thiên giới truyền xuống, vật đó nhìn qua chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng có lúc, lại có thể ghi lại tội ác đó!
Thịnh Vĩnh Huy nói xong, trong tay lấy ra một cục đá màu đen. Tu sĩ ở đây đều biết, vật đó gọi là Ảnh Âm Thạch, là một món đồ chơi nhỏ, đa phần là để giải trí hằng ngày lúc nhàm chán. Nói thí dụ như khi có giữa tình nhân với nhau có thể tặng Ảnh Âm Thạch cho đối phương để ghi chép lại hình ảnh của chính mình.
Nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều người dùng Ảnh Âm Thạch để ghi nhớ lại việc gì đó, tuy hiên khuyết điểm lớn nhất của nó chính là khi nó ghi chép là sẽ phát ra dao động. Người có linh giác cao chút sẽ nhận ra dao động của nó.
Hơn nữa đối với tu sĩ cảnh giới Đại Thừa Kỳ trở lên mà nói, càng có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của nó, trừ phi có cao thủ thật sự, dùng phủ triện phong ấn chặt dao động của Ảnh Âm Thạch.
Sắc mặt của Lạc Vũ Thành nháy mắt đại biến, hắn sao cũng không thể tưởng tượng được, trong tay đối phương không ngờ lại có thứ này. Nghĩ mãi lại cảm thấy không đúng, thất thanh nói:
- Không thể nào! Năm đó …
Nói tới đây, Lạc Vũ Thành trong giây lát im lặng, tuy nhiên cũng đã trễ.
Chung quanh có rất nhiều người, tất cả ánh mắt đều hướng về hắn.
Vốn có rất nhiều người còn có chút nửa tin nửa ngời nhưng lúc này sau khi thấy biểu hiện của Lạc Vũ Thành, lập tức tất cả đều hiểu ra.
Chuyện này là thật sự!
Cực kỳ chính xác!
Thịnh Vĩnh Huy tuyệt không có nói sai!
- Không thể tngờ được Lạc gia chủ lại là người như thế.
- Thật là đáng sợ... Chuyện này là thật sự.
- Tuy nói tu hành giới tàn khốc, nhưng lại không ngờ rằng, lại có người mất nhân tính đến bước này, hành vi này, có khác gì so với Ma tộc?
- Không … cho dù là Ma tộc, cũng chưa chắc làm như vậy mà?
Mọi người đều nghị luận.
Thịnh Vĩnh Huy trong thủy kính thuật bình tĩnh nói:
- Lão súc sinh, ta không phải lừa dối ngươi. Ngươi cũng không cần hối hận bản thân mình lỡ lời.
Hắn nói xong, đã mở Ảnh Âm Thạch ra, một đoạn hình ảnh xuất hiện trong thủy kính thuật.
Nháy mắt
Tiếng chém gϊếŧ rung trời!
Trong tấm hình, từng đạo bóng đen, ra tay vô cùng linh hoạt, sắc bén, thẳng về phía những người không hề phòng bị.
- Đó là Thịnh gia!
Trong đám người có người vô cùng chắc chắn nói.
- Thần thông kia … là độc môn công pháp của Lạc gia!
Tiếng kêu, tiếng cầu xin, tiếng kêu khóc... tiếng kêu thảm thiết của đứa nhỏ, tiếng kêu rên của người già … hỗn độn một mảnh!
Hình ảnh không ngừng lay động, dường như người chụp hình tượng này, là người Lạc gia vậy!
Bởi vì không ngừng có thể nghe thấy rất rõ tiếng hít thở và tiếng gầm gừ trút ra, trong miệng còn không ngừng hô:
- Nghịch tặc Thịnh gia, nhận lấy cái chết! Chết đi! Chết đi! Chết đi!
Sau đó, trong đám người truyền ra một âm thanh cảm thán:
- Ta biết đây là ai quay rồi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn phía âm thanh phát ra. Tuy nhiên nơi đó không có một bóng người, hiển nhiên là có người làm chuyển hướng âm thanh, không muốn lộ diện thật sự.
- Ai đó?
- Người nào quay?
- Nói ra tên đi!
Phía sau, nơi âm thanh truyền đến lần nữa vang lên tiếng cảm thán:
- Là Lạc Vũ Kiến … một cao thủ của Lạc gia, hắn có một biệt hiệu, gọi là biếи ŧɦái!
- Là hắn!
- Ta biết rồi!
- Ta cũng biết rồi!
Trong đám người lập tức truyền đến một âm thanh sáng tỏ, sau đó, rất nhiều người đều hướng ánh mắt sang phía thân sau của Lạc Vũ Thành, bóng hình của một người trung niên.
Người trung niên kia với vẻ mặt khϊếp sợ nhìn hình ảnh, trong mắt mang theo vẻ không dám tin. Thân hình hắn có chút run rẩy. Hắn chính là Lạc Vũ Kiến! Em trai ruột Lạc gia gia chủ Lạc Vũ Thành!
- Không thể nào... Làm sao có thể được chứ? Thứ này... Thứ này ta rõ ràng sớm đã hủy rồi … Làm sao có thể tồn tại, hồn bay phách lạc.
Bên kia Tiểu Điệp bỗng nhiên thản nhiên nói:
- Năm đó ta ngay cả Đan Tông thất chuyển còn có thể trộm ra được, giờ chỉ là một khối Ảnh Âm Thạch mà thôi, Lạc Vũ Kiến... Ngươi cũng không có phá hủy nó, mà còn đem giấu nó trong nhà của ngươi nữa.
Đám người Đan Tông phía sau trên mặt đã hiện lên nụ cười khổ, trong lòng tự nhủ bà cô này thật là thẳng thắn, như vậy mà thừa nhận rồi sao!
Chuyện này nói ra, Đan Tông cũng không có mặt mũi nào. Tuy nhiên ai có thể nghĩ được đối đầu năm xưa, hiện nay bởi vì một người đứng trong trận doanh, cho nên, những lời thẳng thắn của Tiểu Điệp, bọn họ chỉ coi như là không nghe thấy.
Lạc Vũ Thành quay lại, nhìn về phía Lạc Vũ Kiến, ánh mắt nếu như có thể gϊếŧ người, Lạc Vũ Kiến chỉ sợ nháy mắt sẽ tan thành tro bụi.
Bên trong Thủy Kính Thuật, hình ảnh tiếp tục xuất hiện, gϊếŧ chóc cũng đang tiếp tục!
Loại hình ảnh này không thể nào giả tạo, người sáng mắt chớp mắt có thể nhìn ra đây là cảnh tượng thảm án năm đó!
Hình ảnh giằng co hơn một canh giờ. Một canh giờ này còn có rất nhiều tu sĩ tụ tập lại hướng này, nhưng lại không ai phát ra bất kì âm thanh nào, tất cả đều kinh động nhìn Thủy Kính thuật cực lớn trong không trung kìa.
Cuối cùng, tiếng chém gϊếŧ cuối cùng đã ngừng lại. Tu sĩ Lạc gia lần lượt đem người chết nhà mình đi, để lại một mảnh đất đỏ của Thịnh gia.