Thí Thiên Đao

Chương 1146: Nơi thí luyện (2)

Kỳ Tiêu Vũ cảm giác mình gây họa hơi lớn, bởi vì chỉ trong chốc lát cũng đã có bảy tám đạo khí tức xa xa khóa chặt nàng lại. Tuy rằng cách trăm vạn dặm nhưng sát ý này lại chỉ thẳng vào nàng.

Nhưng nàng lại không hối hận một chút nào. Ai bảo các ngươi muốn gϊếŧ Sở Mặc? Ta bây giờ còn chưa đủ lớn mạnh, chờ ta tới Phi Thăng kỳ, nhất định sẽ gϊếŧ hết… tất cả các ngươi!

Lúc này tổn thương lưu lại trong thân thể lúc trước bắt đầu khẽ phát tác. Kỳ Tiêu Vũ không kìm nổi liền chay mày, tốc độ dưới chân lại không hề chậm đi, từ trong vòng tay cũng bắt đầu chảy ra một luồng sức mạnh mãnh liệt rót vào thân thể của nàng.

Thánh Khí Hắc Ám, ảnh hưởng tâm linh, nghe qua vô cùng đáng sợ, nhưng kỳ thật nó vẫn chỉ là một kiện khí cụ mà thôi, có linh tính nhưng lại trung thành, cũng không cắn nuốt sạch thần hồn của chủ nhân.

Tựa như Sở Mặc đã từng nói với nàng, chủ yếu nhất chính là trái tim của mình!

- Ca ca, bảo vệ cho lòng của mình thật ra rất khó khăn!

Trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân dưới khăn che mặt của Kỳ Tiêu Vũ, lộ ra một chút cười khổ.

Phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, tổn thương trong cơ thể bắt đầu phát tác.

Nàng hít một hơi thật sâu, tăng cao tốc độ bay về phía một đám núi mênh mông.

Núi Tiên giới vĩnh viễn đều như thế, tùy tiện một ngọn núi đều có tiên khí vờn quanh. Thân hình của Kỳ Tiêu Vũ vào trong dãy núi không lâu, phía sau liền xuất hiện mười mấy người.

Một người trong đó nhìn qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng kỳ thật đã là lão quái sống hơn một ngàn năm.

Hắn gọi là Độc Cô Ý, là cháu cố của Độc Cô Vũ, một thân tu vi từ lâu đã tiến vào tới Phi Thăng kỳ. Nếu không phải lo lắng độ kiếp sẽ thất bại, hắn từ lúc hơn một trăm năm trước… cũng đã có được thực lực độ kiếp.

Tình cảm của Độc Cô Ý cùng lão tổ tông vô cùng tốt, năm đó thời điểm ở Linh giới, được lão tổ tông quan tâm rất nhiều, sau khi phi thăng Tiên giới lại là lão tổ tông Độc Cô Vũ dùng số lượng lớn tài nguyên đắp vào trên người của hắn, mới tạo ra được Độc Cô Ý ngày hôm nay.

Trong nháy mắt biết lão tổ tông ngã xuống, cả người Độc Cô Ý đều muốn chết. Cừu hận trong lòng đã đạt tới tột đỉnh, hắn thề nhất định phải tìm được hung thủ, đem nàng bằm thây vạn đoạn!

Cho nên hắn không tiếc hy sinh tuổi thọ của mình, dùng máu huyết trong cơ thể làm dẫn, hiến tế trời đất, dùng một loại bí pháp từ xưa tập trung vào tung tích của Kỳ Tiêu Vũ, sau đó lại đưa tới số lượng lớn tu sĩ Độc Cô Sơn.

Đuổi tới trước mảnh núi này, mọi người dừng bước nhìn về phía Độc Cô Ý đứng ở nơi đó.

Mảnh núi này đã ra ngoài thế lực của Độc Cô Sơn, chịu sự quản lý của một trong những thế lực đỉnh cấp của Tiên giới, Phục gia!

Hơn nữa mảnh núi này rất có ý nghĩa đối với Phục gia, đây là nơi đệ tử trẻ tuổi của Phục gia thí luyện.

Nơi này tồn tại số lượng lớn sinh linh hùng mạnh không phải người, trong đó có một ít thậm chí đã đạt tới thực lực Phi Thăng kỳ đỉnh cao.

Nghe nói giữa Phục gia và sinh linh hùng mạnh không phải người có hiệp nghị bí mật, những kẻ cường đại sẽ không ra tay với con cháu trẻ tuổi Phục gia. Và Phục gia cũng quyết không cho phép tu sĩ Đại Thừa kỳ tiến vào nơi này.

Nói trắng ra là, nơi này chính là nơi một người tuổi còn trẻ ma luyện!

Đối với con cháu trẻ tuổi Phục gia mà nói là như thế, mà với một số sinh linh hùng mạnh không phải người trong dãy núi này… cũng là như thế.

Ai có thể sống sót trong chiến đấu không ngừng, người đó liền trở nên hùng mạnh hơn.

Cái này cũng là cách làm mà tất cả các đại gia tộc đều làm.

Nếu chết ở bên trong nơi này, như vậy chỉ có thể coi là mình xui xẻo.

Cho nên mảnh núi này cũng không cho bất kỳ thế lực ngoại lai nào xâm nhập vào.

- Yêu nữ kia, hiển nhiên trước đó đã biết chuyện này, cho nên… nàng không kiêng nể gì mà vọt vào. Nếu chúng ta cũng đi vào, một khi bị Phục gia phát hiện ra chỉ sợ sẽ bị coi là khiêu chiến.

Một gã trưởng lão của Độc Cô Sơn trầm giọng nói.

Trong con ngươi của Độc Cô Ý lóe ra hào quang lạnh như băng, nhìn chăm chú vào dãy núi trước mặt, trong lòng khẽ cân nhắc, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:

- Nơi này tuy là nơi thí luyện của Phục gia, nhưng lại cách Phục gia hơn nghìn vạn dặm. Hơn nữa Phục gia cũng không phải mỗi thời mỗi khắc đều có số lượng lớn con cháu thí luyện ở trong này. Nhiều năm qua chúng ta đã thăm dò được quy luật, khoảng mười sáu năm sẽ có một lần số lượng lớn con cháu Phục gia tới nơi này thí luyện. Còn bình thường, người thí luyện ở nơi này… cũng không nhiều.

- Ý trưởng lão, tuy là thế, nhưng nơi này cũng Đại Năng của Phục gia… cai quản!

Trưởng lão vừa mới nói chuyện lại nói:

- Báo thù cho lão tổ tông là chuyện chúng ta phải làm, nhưng chúng ta cũng không thể không xem xét tới những nhân tố khác, một khi chuyện này khiến Phục gia hiểu lầm…

Trưởng lão nói chuyện này cũng đi ra từ Độc Cô Sơn Linh giới. Cảm tình đối với lão tổ tông Độc Cô Vũ cũng không kém so với Độc Cô Ý, cho nên hắn cũng không phải là không muốn báo thù cho Độc Cô Vũ, chỉ là đang lo lắng về sau này.

Lúc này một trưởng lão Độc Cô Sơn khác nói:

- Theo ta thấy yêu nữ kia căn bản trốn không xa, chúng ta tranh thủ đi vào bắt yêu nữ đó lại… hẳn là sẽ không khiến Phục gia bất mãn với ta.

- Đúng vậy, tuy rằng Phục gia là đại tộc Tiên giới, nhưng cho tới giờ bọn họ vẫn rất khiêm tốn…

- Chưa nói tới vấn đề khiêm tốn, ta thật ra cảm thấy lá gan của Phục gia kỳ thật cũng không lớn. Các ngươi có nhớ chuyện năm đó không? Chuyện tiểu công chúa Phục gia lấy trộm thất vòng tiên đan Đan Tông ….

- Không nên nhắc tới chuyện này!

- Đừng nói chuyện này!

Độc Cô Ý và trưởng lão vừa nói chuyện cùng kêu lên bảo ngưng, Độc Cô Ý lạnh lùng nói:

- Phục gia không dám trêu chọc Đan Tông, không có nghĩa là bọn họ không dám trêu chọc chúng ta!

Trên mặt hai gã trưởng lão vừa mới nói chuyện đều lộ ra vẻ xấu hổ, tuy nhiên cũng hiểu được mình có chút lỡ lời, lập tức ngậm miệng không nói.