Thí Thiên Đao

Chương 805: Dậy sóng

Cả không gian mấy trăm người lặng ngắt, tĩnh đến mức một cái kim rơi cũng có thể nghe được.Kim Minh lẫn trong đám người không nhịn nổi lặng lẽ dựng ngón cái tán đồng, trong lòng thầm nghĩ: quá đỉnh, quá sung sướиɠ! Tên Lục Thiên Kỳ nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ cuối cùng cũng có ngày gặp hạn.

Giờ phút này, không biết bao nhiêu người có suy nghĩ giống Kim Minh.

Ba chữ Lục công tử lưu lại không ít oán hận với thanh niên tuấn kiệt trẻ tuổi trong Cẩm Tú thành. Kể cả con cháu của Lục gia cũng không tránh được độc thủ của nàng.Nên thấy nàng bị người ta mắng xối xả, đến cả một số con em Lục gia cũng lặng lẽ cảm thấy sảng khoái.

Hu hu hu!

Lục Thiên Kỳ bị mắng ngây người, không nhịn được khóc lớn.

Dù có thông minh thế nào đi nữa, không trải qua rèn luyện chân chính thì rất khó nên người.

Trong không gian màn đêm u tối lại có tiếng nói trầm trầm:

- Ha ha, Sở công tử nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Hài tử khônghiểu chuyện, mong Sở công tử đại nhân đại lượng.

Người nói chính là gia chủ Hồng gia Hồng Cường.

Mí mắt Lục Chính nhảy lên. Mặc dù bị câu nói lúc nãy của Sở Mặc làm bối rối nhưng chung quy vẫn là người đứng đầu của một gia tộc, lão nhanh chóng tỉnh táo lại. Lục Chính ôm quyền với Sở Mặc nói:

- Tiểu nữ không hiểu chuyện, đã đắc tội Sở công tử. Lục Chính thay mặt xin lỗi ngài.

Nói xong, lại thi lễ với Sở Mặc.

- Ông ta là gia chủ của Lục gia sao?

Sở Mặc nhìn về phía Kim Đông Nam hỏi.

Trong lòng Kim Đông Nam vui mừng nở hoa rồi. Sở công tử này chắc chắn là tinh anh, là người có thượng vị… Nghe Sở Mặc hỏi, lão gật đầu:

- Đúng vậy, vị này chính là gia chủ Lục gia ở Cẩm Tú thành. Sở công tử có thể xem ở khụ khụ…giao tình uống rượu của chúng ta mà nể mặt lão phu một lần được không?

Lục Chính đứng bên cạnh thấy như đeo mo vào mặt, mặt hết đỏ lại trắng. Dù thế nào, trong chuyện này, Lục gia cũng mất hết mặt mũi rồi.Nhưng điều khiến lão rối rắm hơn chính là câu nói về ám thương của Sở Mặc.

Sở Mặc do dự một chút, gật gật đầu:

- Sở mỗ đến Cẩm Tú thành đã được Kim gia chủ chiếu cố, ta nể mặt ngươi lần này.

Nói xong, Sở Mặc dứt khoát thu hồi Thí Thiên đang đặt trên cổ Lục Thiên Kỳ.

Lục Thiên Kỳ nhào vào ngực của Lục Chính khóc hu hu:

- Cha, hắn…hắn ức hϊếp ta! Hu hu hu…

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, mắt dại ra. Từ lúc bọn họ chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên được chứng kiến Lục ca Lục công tử cũng có một mặt giống nữ nhân như thế.

Đối với rất nhiều người, chuyện này còn khiến họ thấy khϊếp sợ hơn chuyện mặt trời mọc đằng tây. Đến cả Lục Chính cũng lần đầu tiên thấy nữ nhi của mình vẫn là một cô bé.

Nên những người ở đây đều nhìn Sở Mặc với vẻ quái dị.

Một người luyện võ trẻ tuổi tuấn lãng ở cảnh giới Tiên Thiên, chẳngnhững bức Lục ca khóc mà còn khiến nàng triệt để bộc lộ dáng vẻ con gái của mình. Đúng là quá thần kỳ!

Mọi người đều biết không phải chỉ lớn lên nàng mới thế mà từ nhỏ đã giống con trai rồi. Lúc ấy, còn đi theo một đám nam hài đánh nhau, lại còn luôn xông lên phía trước, có khi bị người đánh cho mặt mũi bầm dập nhưng chưa ai thấy nàng từng rơi một giọt nước mắt.

Một câu nói kinh điển của ‘Lục công tử’ là:

- Ca đàn ông như vậy sao có thể khóc? Chỉ đám cô nương mới rơi nước mắt thôi.Lời nói này, nhiều khí phách biết bao.

Nhưng cô gái trước mắt lại đang khóc như mưa, không lẽ là bị cái gì nhập vào người.

Bọn họ không biết, Thí Thiên trong tay Sở Mặc đáng sợ như thế nào.

Nói chính xác, Thí Thiên đao trong tay Sở Mặc là đao hồn của Thí Thiên. Nó rất có linh tính của thần khí. Khi cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, nó tỏa ra sát khí cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta sợ hãi.

Đừng nói là Lục Thiên Kỳ, dù là một Đế Chủ, bị Thí Thiên gác lêncổ cũng sẽ bị dọa cho run người, hồn bay phách lạc.

Không phải vấn đề sợ chết hay không sợ chết mà đây là bản lĩnh của thần khí, nó tác động được vào linh hồn. Khiến không ai có thể thản nhiên đối mặt được. Chỉ người trong cuộc mới cảm thụ rõ ràng nhất.

Lục Chính ôm nữ nhi đang run rẩy, mặt thay đổi liên tục. Nói thật, để một nam tử xa lạ bức cho nữ nhi bảo bối của mình, sắc mặt sao có thể tốt. Lục Chính thấy đau lòng vô cùng.

Lão thậm chí có xúc động muốn ra lệnh cho thủ hạ đem Sở Mặc bầm thây vạn đoạn.Tuy nhiên, cuối cùng Lục Chính cũng trấn tĩnh lại. Lão thở dài, vỗ vỗ lưng nữ nhi nói:

- Không sao, đừng khóc nữa. Cha đang ở đây, cha làm chủ cho ngươi.

- Hu hu, người nhất định phải gϊếŧ hắn.

Lục Thiên Kỳ chôn đầu trong ngực phụ thân, hờn dỗi nói, giọng điệu buồn bực.

- Khụ khụ…

Khóe miệng Lục Chính co giật. Lão nhìn Sở Mặc vô cảm đứng bên kia, hạ giọng nói:

- Chuyện này nói sau. Trước hết cha sai người đưa ngươi về nhà được không?

- Vâng…

Lúc nãy Lục Thiên Kỳ chỉ giận quá mà nói theo bản năng. Hiện tại nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, thậm chí còn không lo lắng đến việc tối nay sẽ thế nào.

Lục Chính lập tức sai vài tu sĩ hộ tống Lục Thiên Kỳ trở về.

Trước khi đi, Lục Thiên Kỳ trộm nhìn Sở Mặc một cái. Trong mắt không có thù hận mà chỉ có một loại cảm xúc phức tạp: vừa mù mờ, vừasợ hãi, chỉ duy nhất không có hận ý.

Lục Thiên Kỳ đi rồi. Ở đây vẫn còn nhiều người khác.

Tối nay không phải chỉ có người của Hồng gia, Kim gia, Lục gia mà còn có người của các gia tộc lớn nhỏ trong Cẩm Tú thành.

Tất cả mọi người đang muốn biết gia chủ Lục gia Lục Chính sẽ xử lý việc nữ nhi bị ức hϊếp thê thảm như vậy thế nào.

Tuy nhiên, khiến mọi người hết sức thất vọng. Lục Chính cũng không xúc động, mà trước tiên ôm quyền hướng Kim Đông Nam nói,thái độ vô cùng thành khẩn:

- Đông Nam huynh đệ, lần này Lục mỗ đa tạ ngươi!

Dù trong lòng không tình nguyện, Lục Chính cũng phải tiếp nhận ân tình này. Đêm nay, nếu không có một câu nói của Kim Đông Nam, nữ nhi của lão có lẽ sẽ xảy ra chuyện. Cái giá mà Lục gia phải trả sẽ còn lớn hơn nữa.

Kim Đông Nam mỉm cười đáp lễ:

- Đều là hiểu lầm. Chúng ta tương giao đã nhiều năm, ngươi không cần cảm ơn ta. Sở công tử đúng là rộng lượng…Một đám người của Lục gia nghe Kim Đông Nam nói đều thấy đau mắt. Ai rộng lượng chứ? Trong tay hắn còn cầm một cánh tay của Lục Nhất Phong kia kìa? Giờ còn chưa trả, càng trì hoãn, cánh tay của Lục Nhất Phong sẽ càng khó chữa. Nếu hắn rộng lượng, hắn có thể bức cho ‘công tử’ của chúng ta khóc hu hu như thế không?

Nhưng bọn họ cũng chỉ dám nghĩ, chứ không dám nói trước mặt Sở Mặc.