Lẽ nào thật sự là do bọn họ ở trong Quy Khư hơn một năm?
Nhưng cho dù là vì lý do gì, đám lão tổ Cô Thành đều tự thừa nhận trong lòng rằng việc Tần Hiểu ngăn cản bọn họ quả là đúng đắn! Cho nên mỗi người bọn họ đều đỏ mặt tía tai, không biết nói gì! Tần Hiểu nhìn những người này, lạnh lùng nói:
- Thiên Ngoại đã không còn là Thiên Ngoại thật sự nữa rồi. Lý Trúc đã bị Ma tộc Đoạt Xá rồi. Hắn hiện giờ đã là một Ma tộc thực sự, hắn dùng cách của Ma tộc tạo ra một lượng lớn cao thủ Tiên Thiên. Mục đích của hắn là thống trị cả thế giới!
Đám lão tổ Cô Thành đều không nhịn được hít một hơi dài, cảm thấy có chút sợ hãi.
Không ngờ việc này lại đáng sợ tới vậy, trước kia nào ai dám nghĩ tới
- Vậy... Vậy bọn ta phải làm sao? Cứ ở đây đứng nhìn sao?
Một lão tổ Cô Thành nhíu mày nhìn Tần Hiểu.
Tần Hiểu trả lời:
- Con ngăn các người lại là vì không muốn mấy vị lão tổ tông làm việc khờ dại, đi giúp đám kẻ địch Thiên Ngoại.
- Nhưng chúng ta với Phi Thiên và Nhất Kiếm... cũng là kẻ địch mà! Một lão tổ Cô Thành vẻ mặt rầu rĩ nói:
- Bọn ta đã gần như trở mặt với nhau rồi!
- Cho nên đây chính là cơ hội lập công chuộc tội. Tần Hiểu nói.
- Lập công chuộc tội? Dựa vào đâu mà nói vậy? Chúng ta có tội gì chứ?
Một lão tổ Cô Thành giận dữ nói.
Tần Hiểu bình tĩnh liếc nhìn lão:
- Sau khi Nhất Kiếm và Phi Tiên thắng trận này thì chúng ta sẽ là có tội.
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều lạnh gáy hải, trận này đánh xong, cho dù ai thắng ai thua chắc chắn đều không tha cho Cô Thành chỉ biết ngồi nhìn nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nếu Thiên Ngoại thắng thì thê thảm rồi, dựa vào khả năng tạo ra mấy con rối Tiên Thiên của bọn chúng, nếu muốn diệt Cô Thành căn bản không cần phí công tốn sức.
Nếu Phi Tiên và Nhất Kiếm thắng, vậy thì Cô Thành cũng chả đi đến đâu. Trên đời không có mấy ai dễ dàng tha thứ cho kẻ địch của mình. Bởi vì dễ dàng bỏ qua cho kẻ địch, đó không phải là tấm lòng bao dung, ấy là trắng đen bất phân, chết tiệt! Kẻ địch là kẻ địch, dựa vào đâu mà khoan dung?
- Lẽ nào... muốn chúng ta phải tham chiến lúc này, lập tức đi đánh Cô Thành hay sao?
Một lão tổ Cô Thành vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Hiểu, trong lòng lão ít nhiều còn nghi ngờ, Tần Hiểu tại sao đột nhiên lại nghiêng về phe Phi Tiên và Nhất Kiếm?
Nếu không phải bọn họ vô cùng hiểu rõ Tần Hiểu, thậm chí sẽ nghi ngờ Tần Hiểu là do người khác cải trang.
Tuy nhiên cho dù là chưởng môn của Cô Thành dùng tới bí mật màchỉ Tần Hiểu và hắn mới biết để dò xét thì Tần Hiểu cũng dễ dàng đối đáp trôi chảy. Điều này chứng minh, Tần Hiểu chính là Tần Hiểu. Còn về tại sao lại thay đổi lập trường, e là chỉ có mình hắn mới rõ được.
Tần Hiểu nghĩ một hồi, nói:
- Chúng ta đi đánh sào huyệt của Thiên Ngoại!
- Cái gì?
- Vậy quá mạo hiểm rồi!
- Làm vậy thương vong của bọn ta sẽ lớn lắm! - Ta không đồng ý!
Gần như các vị lão tổ Cô Thành ở trong phòng đều phản đối ý kiến.
Lúc này, chiến báo bên kia lại lần nữa truyền tới.
- Báo, ba bên ở đó đang giằng co quyết liệt, tóm lại là thương vong của phía Thiên Ngoại ngày càng lớn! Lão tổ có tư cách nhất của Phi Tiên dường như là không thiết sinh mạng nữa, căn bản không thèm để ý thân đang bị thương, tấn công điên cuồng người của Thiên Ngoại!
Trong căn phòng, bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, Tần Hiểu nhìn đámngười trầm ngâm nói:
- Đây là cơ hội lớn nhất của chúng ta! Nếu khong thì sau trận chiến này, tứ đại môn phái chắc chắn chỉ còn hai đại môn phái thôi!
Đám lão tổ của Cô Thành đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đang toan tính lợi hại, được mất.
Cuối cùng vị lão tổ già nhất Cô Thành nghiến răng nói:
- Ván cờ này của Thiên Ngoại thật hiểm, rõ ràng là muốn toan tính toàn bộ thiên hạ. Tần Hiểu nói chí phải, nếu thật sự tiêu diệt Nhất Kiếm và Phi Tiên rồi, bọn ta cũng sẽ chả có kết cục tốt đẹp. Trong ánh mắt Tần Hiểu bỗng lóe lên vẻ kỳ lạ, hắn nhìn lão tổ.
Lão tổ già nhất Cô Thành vẻ mặt kiên quyết, hạ lệnh:
- Tấn công sào huyệt của Thiên Ngoại, cố gắng hy sinh ít nhất để đổi lấy lợi ích to nhất!
- Chưởng môn...
Một lão làng của Cô Thành cau mày, ít nhiều có chút chần chừ.
Sở Hàn - chưởng môn của Cô Thành vì một số việc, trước mắt không có mặt ở đây, chủ trương từ trước tới nay của Sở Hàn đều là đối lập với Phi Tiên và Nhất Kiếm.
Lão tổ già nhất Cô Thành đôi mắt lóe lên ánh sắc lạnh, trầm giọng nói:
- Việc xảy ra thay đổi, không thể câu nệ hình thức, nếu không thì CôThành sẽ gặp phải cảnh vạn kiếp bất phục. Trách nhiệm này cho dù là chưởng môn... Hắn cũng không gánh vác được!
Con ngươi của Tần Hiểu ánh lên vẻ kỳ quặc, nói:
- Chưởng môn bên đó, đến lúc ấy con sẽ chịu trách nhiệm giải thích.
- Không cần phải là con, mấy lão bất tử bọn ta đều đang sống sờ sờ ra đây!
Lão tổ già nhất Cô Thành trầm giọng nói.
Tứ đại môn phái sở dĩ hùng mạnh, sở dĩ có được vị trí được tôn sùng, chính là vì có những nhân vật lão tổ này chống lưng. Cho nên saukhi lão tổ già nhất lên tiếng, tất cả những phản đối đều bị áp chế hết.
- Xuất phát!
Lão tổ già nhất Cô Thành vung tay lên.
Mấy lão tổ của Thiên Ngoại đang ở trong mật thất chỉ huy tác chiến, lặng lẽ ngồi đợi kết quả, họ nằm mơ cũng không ngờ tới việc Tần Hiểu lại dẫn theo đám lão tổ Cô Thành xông thẳng tới đánh gϊếŧ trước mặt họ.
Hai bên gặp mặt, Cô Thành một câu cũng không nói, lập tức ra tay.
- Các ngươi... Một vị lão tổ của Thiên Ngoại nổi giận lôi đình, đang định nói gì đó thì đã bị lão tổ già nhất Cô Thành xuất chưởng đánh bay trở lại, khiến cho đứt đoạn toàn bộ những lời định nói.
- Các ngươi muốn gì?
Một vị lão tổ Thiên Ngoại khác giận dữ quát tháo.
Nhưng không ai thèm để ý tới lão, đám cường nhân Cô Thành lúc này đều như phát điên, phát động tấn công bọn họ.
Bởi vì đã phái chủ lực ra ngoài cho nên sức mạnh của Thiên Ngoại ở đây khá suy yếu, họ bị đám người của Cô Thành đánh cho không kịp trởtay.
Gần như là hai, ba ngưởi của Cô Thành đánh một người của Thiên Ngoại, thời gian chưa lâu tới mức uống một chén trà, năm vị lão tổ ở lại chỉ huy của phía Thiên Ngoại toàn thân đẫm máu, bị bao vây tấn công tới chết! Trong đó, sức của Tần Hiểu là nhiều nhất!
Cả người hắn giống như một chiến thần, thấy máu lại càng chiến đấu hăng say, thậm chí có chút đánh tới quên mình! Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi, trên người hắn đã có ba, bốn vết thương chí mạng, nhưng hắn hoàn toàn không thèm để tâm.