- Mỗi ngày nhất định là kiếm được rất nhiều tiền đúng không?Sở Mặc nhẹ giọng hỏi.
Hổ Liệt nhếch nhếch mép:
- Rất nhiều là thế nào, phải nói là cực kỳ nhiều mới đúng!
Đúng lúc này, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy có một bóng dáng quen thuộc lướt ngang qua cửa quán rượu, hắn chăm chú nhìn theo, rồi sau đó ngẩn ngơ tại chỗ… toàn thân không nhịn được mà bắt đầu run lên
Hổ Liệt cảm thấy hình như Sở Mặc có chút khác thường, nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vỗ vỗ vai Sở Mặc:
- Khá lắm, tiểu tử, đúng là tinh mắt thật… Cô gái kia quả là xinh đẹp! Coi như trong Huyễn Thần Giới mỹ nữ nhiều như mây này cũng tính là hiếm có rồi!
Đầu tiên Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức rõ ràng Hổ Liệt đã hiểu lầm rồi, hắn cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ là yên lặng nhìn cô gái dáng người mảnh dẻ xinh đẹp tuyệt trần kia lướt qua sát vai.
Cô gái kia dường như cảm giác được có người đang chăm chú nhìnmình, không khỏi quay lại thoáng nhìn về vị trí của Sở Mặc. Khi nhìn thấy Sở Mặc, vẻ mặt cô gái hoàn toàn không có bất kỳ sự thay đổi nào, đẹp, lạnh lùng… cao ngạo!
Khóe môi Sở Mặc hơi mấp máy, muốn đi tới, nhưng không biết sao lại đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Cuối cùng, cô gái phát hiện ra ánh mắt cháy bỏng mà Sở Mặc nhìn về phía mình, dường như cảm thấy có chút chán ghét, hơi nhíu nhíu mi, sau đó xoay người rời đi.
Mọi chuyện, miêu tả thì có vẻ dài dòng, nhưng kỳ thực chỉ kịp diễnra trong chớp mắt.
Tuy nhiên với Sở Mặc mà nói, cái chớp mắt này dường như vô cùng dài lâu.
Trong lòng hắn, đầu tiên là vui sướиɠ bất ngờ, sau đó là chờ mong, rồi cuối cùng là thất vọng. Trong khoảnh khắc cô gái đó xoay người rời đi, Sở Mặc cảm giác như bị ai đó cầm dao đâm mạnh vào l*иg ngực vậy.
Thậm chí ngay cả Hổ Liệt ở bên cạnh, cũng cảm thấy một hơi thở bi thương truyền tới từ Sở Mặc trong nháy mắt.- Này hiền đệ, ngươi sao thế?
Hổ Liệt giật mình nhìn Sở Mặc, khóe miệng giật giật, trong lòng tự nhủ, gì chứ, cho dù cô bé kia là tuyệt sắc giai nhân, ngươi cũng không cần phải mới nhìn người ta một lần liền bày ra bộ mặt của một đứa trẻ bị vứt bỏ như thế chứ?
- Ta… không sao hết.
Sở Mặc muốn cười, nhưng khi khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười đó còn xấu hơn là khóc.
- Thật sự không sao? Ta thấy không phải đâu?
Hổ Liệt khó tin nhìn Sở Mặc.- Thật sự không sao, chỉ là cảm thấy nàng giống một người quen của ta mà thôi.
Sở Mặc nói.
- Ặc… tình yêu sét đánh hả?
Hổ Liệt liếc nhìn Sở Mặc, sau đó khoác vai hắn cười nói:
- Thích thì theo đuổi đi, cô gái xinh đẹp như vậy, ta nhìn còn thích nữa là!
- Ngươi biết nàng hả?
Sở Mặc hít sâu một hơi, cố bắt mình phải tỉnh táo trở lại.Hổ Liệt lắc đầu:
- Người trong Huyễn Thần Giới nhiều như vậy. Ta sao có thể biết hết được? Nhưng cô gái xinh đẹp như thế thì không thể không có chút tiếng tăm nào được. Ca ca sẽ đi dò la cho ngươi, việc này cứ để ta!
Nhìn Hổ Liệt đang vỗ ngực thề thốt, Sở Mặc cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Vậy, cảm ơn ngươi.
- Cảm ơn cái gì. Đều là anh em bạn bè với nhau đừng nói cảm ơn.
Hổ Liệt cười tủm tỉm nói, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, y sợ nhất là loại người không nhận ra được vui buồn trên mặt, cứngmềm không buông, giao tiếp với kiểu người này sẽ mệt mỏi vô cùng.
Sở Mặc cùng Hổ Liệt đi dạo một vòng trên phố, sau khi trở lại căn phòng trọ trong quán rượu của hổ tộc, việc đầu tiên mà Sở Mặc làm là lấy bảng tin ra.
Thứ gọi là bảng tin này, không chỉ dùng để thực hiện các phi vụ giao dịch, mà thông qua nó còn có thể tìm hiểu và giao lưu, một số tin tức phải đòi hỏi cấp bậc thì mới thấy được, thậm chí có những tin tức có giá trị còn phải nộp tiền.
Tuy nhiên, cũng có nơi được trao đổi thông tin miễn phí, ví dụ nhưgặp phải vấn đề gì còn đang thắc mắc hoặc chưa hiểu, có thể đăng lên. Nếu có người đồng ý giải đáp thì sẽ trả lời bên dưới.
- Đúng là đồ tốt mà!
Sở Mặc than thở khen, tuy rằng chỉ vừa mới tiếp xúc chưa được bao lâu nhưng hắn đã thích thứ này rồi.
Sở Mặc suy tư trong chốc lát. Sau đó đăng lên một tin tức dưới cái tên Thanh Thiên Như Mặc mà hắn vừa đặt.
- Xin hỏi, nếu phân thân sau khi tiến vào một thế giới khác bị phá hủy bởi các yếu tố bất ngờ, vậy bản gốc có bị ảnh hưởng gì hay không?Có thể nào bản gốc vì sự tan biến của phân thân mà mất đi những ký ức phân thân đã trải qua hay không?
Sau khi viết xong, Sở Mặc chỉ do dự một lát rồi đăng lên.
Sau khi làm xong, Sở Mặc thở phào một cái, muốn tu luyện nhưng tâm tư rối bời.
Đúng lúc này, bảng tin truyền thẳng một thông báo vào trong đầu Sở Mặc.
Sở Mặc ngơ ngẩn, không ngờ nhanh như vậy đã có người trả lời rồi,lập tức cầm lấy bảng tin, mới nhìn thoáng qua khóe miệng đã bắt đầu co quắp.
Quả thực là có người hồi đáp, nhưng… không phải để trả lời cho hắn mà là chế giễu hắn.
- Cái này cũng không biết? Hóa ra là một con gà cấp không, ha ha ha, trước đây ngươi làm ăn thế nào vậy? Đúng là đồ mít đặc… Ta biết đấy, nhưng mà ta không thích nói cho ngươi!
- Mịe!
Sở Mặc nhịn mãi cuối cùng mới mắng một câu.Người này đúng là quá đáng! Không nói thì thôi, mắc gì còn lên giễu cợt ta?
Tuy nhiên chỉ nháy mắt sau đó, phía trên bảng tin liền xuất hiện lời hồi đáp thứ hai.
- Người bạn phía trên hơi quá rồi đấy, ai dám nhận mình là kiến thức uyên thâm cái gì cũng biết? Cho dù là cấp bậc lão làng như đế chủ cũng không dám khoe khoang như vậy đâu! Người anh em đưa ra câu hỏi, chuyện này ta có thể trả lời cho ngươi biết, nếu phân thân vào một thế giới khác vì gặp phải tình huống bất ngờ mà tan biến, thì bản gốc sẽ bị trọng thương! Hơn nữa, quả thực bởi vì phân thân tan biến mà khôngcó tin tức nào được giữ lại để truyền về cho bản gốc cả.
Sở Mặc ngơ ngác nhìn đáp án mà người thứ hai nêu ra trên bảng tin, trái tim hụt hẫng như bị rơi vào vực sâu muôn trượng.
- Chẳng trách… Nàng thấy ta… mà không có chút phản ứng nào, hóa ra, trong phút chốc ấy khi phân thân của nàng tan biến, hai chúng ta… đã hoàn toàn trở thành người xa lạ…
Sở Mặc đột nhiên có cảm giác như vừa mất đi tất cả.
Lúc này, trên bảng tin lại có người thứ ba trả lời câu hỏi của hắn.- Đáp án của người bạn bên trên coi như là đáp án tiêu chuẩn, nhưng không phải việc gì cũng là tuyệt đối!