Ảo ảnh Tật Phong Bộ, U Minh Bát Đao, Thiên Trọng Thủ, Thiên Địa Nhân Tam Tài quyền pháp…đều là các công pháp có thế dậy lên gió tanh mưa máu ở trên Tiên giới, hiện tại lại trở thành tuyệt học của hắn.
Hắn cải biến vận mệnh của Ma Quân, đồng dạng, Ma Quân cũng thay đổi đường đời của hắn.Một người nguyên bản là cường nhân vốn sẽ ngã xuống tại trần giới, lại có thể đứng lên lần nữa; một thiếu niên thiên phú kinh người, đời này vốn chỉ có thể làm một người bình thường lại thành công bước chân lên con đường tu luyện.
Giữa hai thầy trò có một vòng nhân quả. Chính vòng nhân quả tuần hoàn này đã làm nên kỳ tích. Vận mệnh thật thần kỳ.
Ma Quân gật gật đầu, nhìn Sở Mặc nhẹ giọng nói.
- Sau khi dùng những đan dược này, ta sẽ li khai khỏi thế giới này.
Đôi mắt Sở Mặc đỏ lên, mặt lại tươi cười:
- Sư phụ, sau khi người trở về, nhất định phải nhanh chóng cứu sư nương ra. Chờ đến lúc ta tiến vào Tiên giới, ta có thể thấy sư đệ hoặc sư muội rồi.
- Tiểu tử thối nhà ngươi…
Ma Quân cười bất đắc dĩ, nói:
- Chỉ sợ hiện tại sư mẫu ngươi đã trở thành một linh hồn suy yếu. Muốn một lần nữa thay xác hoàn hồn, nói dễ hơn làm…
- Ta tin người nhất định sẽ làm được.
Ma Quân gật đầu:
- Đúng thế, dù khó đến đâu ta cũng sẽ làm được.
- Sư phụ…
Sở Mặc rất muốn nói hẹn gặp lại, nhưng không hiểu sao yết hầu cứ nghẹn lại, không nói nên lời. Sống mũi ê ẩm, trong lòng khó chịu. Không phải hắn nên vui vẻ hẹn ngày tái kiến với sư phụ sao? Tại sao trong lòng hắn lại khổ sở thế này?
Bình thường nhìn Ma Quân lãnh đạm vô tình, lúc này hốc mắt cũng có chút đỏ.Ma Quân nhìn Sở Mặc rất lâu, sau đó kéo cánh tay của Sở Mặc, cùng biến mất.Hà Húc ở ngoài, được lệnh án binh bất động. Sở Mặc đã ra lệnh, Hà Húc ngàn vạn lần không nên quấy rầy hắn. Bởi vậy không người nào biết hiện tại chủ tướng của bọn họ đã không ở quân doanh.
Hà Húc biết chút ít về việc sư phụ của Sở Mặc đến đây, trong lòng còn rất hưng phấn. Nhưng Hà Húc cũng không biết về sau Ma Quân quân sẽ không đến nữa. Bây giờ Hà Húc chỉ nghĩ, có một đại ôn thần như vậy trấn thủ, quân đoàn thợ mỏ sẽ trở thành một quân đoàn vô địch.
Sở Mặc cảm giác được phong cảnh xung quanh không ngừng biến đổi, thiên địa bị hắn bỏ lại phía sau. Hắn cũng không biết sư phụ muốn dẫn hắn đi đâu hay muốn làm gì.Ma Quân không nói gì, trực tiếp mang theo Sở Mặc bay về phương bắc. Rất nhanh, Sở Mặc nhìn xuống thấy một mảnh băng tuyết trắng xóa rộng lớn. Sở Mặc nao nao, lập tức thấy quen mắt.
Đây không phải cánh đồng tuyết trước kia sao? Sư phụ muốn mang ta đi cùng sao? Sở Mặc đoán mò, nhưng lại thấy với tính cách của Ma Quân thì khả năng này không cao.
Đến tận lúc Sở Mặc nhìn thấy tòa núi lớn cao vυ't, đỉnh núi ẩn hiện trong mây mù, mới xác định được Ma Quân đem hắn trở lại Trường Sinh Thiên.Núi Bất Lão, đỉnh Cô Thần…đúng là địa bàn của Trường Sinh Thiên.
Chẳng qua Ma Quân không cùng hắn qua sơn môn tiến vào mà tiến thẳng đến Trường Sinh Thiên nội môn, trực tiếp đến đỉnh Cô Thần.
Đứng ở trên cao, Sở Mặc nhìn thấy quần thể kiến trúc xây dựng trên đỉnh Cô Thần. Khối kiến trúc mang theo hơi thở cổ xưa lại có chút thê lương, hơi thở mỏng manh quấn quanh, kéo đến tận trời cao.
Đây chính là địa phương có thực lực hùng mạnh nhất và thần bí nhất của lục địa Thanh Long.Tuy nhiên, Sở Mặc có chút giật mình vì cho đến tận lúc Ma Quân cùng hắn từ trên trời rơi xuống, người ở đỉnh Cô Thần đều không có phản ứng gì.
Phải đến khi hai người đứng lù lù trước một tòa đại điện, người ở trong mới phản ứng. Trong nháy mắt đã có mấy chục đạo hơi thở vây chặt lấy hai thầy trò.
Một âm thanh già nua từ phía trong truyền ra:
- Bằng hữu đột nhiên xông đến đỉnh Cô Thần để làm gì vậy?
Sau đó, hơn mười đạo thân ảnh từ bốn phía bay tới, đứng cách MaQuân và Sở Mặc mấy trăm trượng, chỉ đứng nhìn không có ý tiến lên.
Ma Quân thản nhiên nói:
- Đây là đồ đệ của ta, Sở Mặc.
Hơn mười đạo thân ảnh bên kia ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu đối phương muốn nói gì. Hiển nhiên mọi người ở đây đều chưa nghe thấy tên Sở Mặc bao giờ.
- Ồ, vậy thì có chuyện gì?
Thanh âm trong núi sâu cũng có phần bất ngờ.Sở Mặc ngẩng đầu. Trong lòng vô cùng cảm động. Hắn đã hiểu ý của Ma Quân.
- Lão thất phu thất trưởng lão của Trường Sinh Thiên các ngươi trước kia đi trộm trứng Phong Dực Long, bị Phong Dực Long đuổi gϊếŧ suýt chết. Sau lại được ông nội của đứa nhỏ này cứu. Mười mấy năm rồi, đứa nhỏ này ở trần gian gây ra phiền toái, ông hắn mới đưa cho hắn tín vật đến Trường Sinh Thiên bái sư học nghệ. Không nghĩ đến, cái tên thất trưởng lão sợ chuyện xưa bại lộ, chẳng những không để ý ơn cứu mạng khi xưa lại còn âm thầm sai khiến đệ tử gϊếŧ đứa nhỏ này.
- Sau khi không thành công, lại đuổi hắn ra khỏi Trường SinhThiên, đến trần gian ám sát ông nội hắn. Y muốn sự việc năm đó mãi mãi chìm vào quên lãng, không ai phát hiện ra.
- Một tên cặn bã như thế mà cũng được làm trưởng lão của Trường Sinh Thiên, thật khiến người ta khinh thường.
Thanh âm của Ma Quân lạnh lùng mà trong trẻo, vang vọng toàn đỉnh Cô Thần, không biết bao nhiêu đệ tử của Trường Sinh Thiên nghe được.
Phản ứng của mọi người nghe thấy tin này không giống nhau. Rất ít người sau khi nghe xong thấy mất mặt. Đa số đều không dám tin.Dưới đỉnh Cô Thần, chỗ đệ tử bình thường luyện công hàng ngày, cũng là quảng trường khi trước Sở Mặc đặt chân đến, rất nhiều ánh mắt đều dán đến người một chú bé khoảng hơn mười tuổi.
Ban đầu chú bé rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, trong con ngươi nhìn qua tinh thuần khờ dại lại hiện lên sự lạnh lẽo âm độc. Hai tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền. Tiểu nam hài này chính là một thiên kiêu chi tử trong số những đệ tử trẻ tuổi của Trường Sinh Thiên: Phạm Lý Tự.
Quảng trường này là nơi các đệ tử sơ cấp của Trường Sinh Thiên tụ tập, cũng thuộc địa bàn quản lý của thất trưởng lão Triệu Hồng Chí.
Nói cách khác, hầu như tất cả các đệ tử mới tiến vào môn phái đều phải ở chỗ Triệu Hồng Chí một thời gian khá dài. Thiên tài như Phạm Lý Tử cũng phải ở đây bị Triệu Hồng Chí dạy dỗ mấy năm. Những người khác phải học trong thời gian dài hơn, có người mười mấy năm, có người học đến mấy thập niên.
Bởi vậy ở Trường Sinh Thiên, danh tiếng của Triệu Hồng Chí tương đối lớn, thậm chí cao hơn cả những trưởng lão lâu năm.Cho đến nay, trong mắt của các đệ tử nhập môn, thất trưởng lão Triệu Hồng Chí có thể so với thần. Trong suy nghĩ của bọn họ, nhân phẩm của thất trưởng lão rất tốt, luôn nguyện ý chỉ điểm và hướng dẫn hậu bối. Mấy đệ tử này đều thật lòng kính sợ thất trưởng lão. Nên khi nghe được thanh âm không biết từ đâu đến này, toàn bộ đệ tử trên quảng trường đều hoảng hồn.