Thí Thiên Đao

Chương 97: Mất hết nhân tính

Đáng tiếc, được mệnh danh trên trời dưới đất không gì không biết Kỳ Tiêu Vũ, Kỳ đại tiểu thư lại quên mất một việc.Không lâu trước đây nàng còn điên cuồng mắng tên thiếu niên này trong lòng, nào là đồ đầu heo, đồ ngu ngốc…

Cho dù Sở Mặc có khả năng học tập tốt, có linh tính trời sinh, nhưng trên phương diện tình cảm, hoàn toàn như một tờ giấy trắng không biết gì.

Có thể trực tiếp nói thích một người, đối với Sở Mặc đã được coi là một bước đột phá thần tốc.

Nên hiện tại, Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, có chút thất lạc. Nhìn thiếu nữ có đôi mắt linh động, trắng đen rõ ràng kia đang giật giật khóemiệng, hắn vẫn không dám hỏi lại: Làm thế nào ngươi mới đáp ứng ta?

Tuy chỉ số tình cảm chỉ là số không, nhưng may chỉ số thông minh không đến nỗi nào. Nhìn Kỳ đại tiểu thư có vẻ đang xấu hổ, trực giác của hắn nói cho hắn: Nếu hắn hỏi câu kia, nàng có thể biến mất lúc nào không biết.

- Ai đó cứu mạng…

- Cứu mạng…

- Cầu xin ngài…Đang lúc người thanh niên và thiếu nữ còn đang tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình, từ phương xa truyền đến một tiếng kêu cứu yếu ớt.

Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ đều nghe được lời kêu cứu này, khẽ nhìn nhau.

- Đi xem một chút.

Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, bay về hướng đó.

Từ bụi cỏ ra, theo Sở Mặc chạy như bay, Kỳ Tiêu Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên.Dường như đã quen được người thiếu niên này cầm tay.

Trời long đất lở, đời đời kiếp ma.

Trên bầu trời tối đen như mực xuất hiện một ngôi sao sáng ở phía mặt trời.

Dị tượng xuất hiện, đại họa huyết mạch.

Trời đất tương hợp, trảm yêu trừ ma.

- Ngôi sao sáng xuất hiện ở phía mặt trời giữa bầu trời tối đen… làchỉ hắn sao?

- Nếu đúng là hắn, ta nên làm gì đây? Nhờ hắn giúp ta? Nhưng ta lại không muốn hắn bị cuốn vào những chuyện này.

- Từ lúc ta có trí nhớ… Ta đã biết ta tới đây để làm gì, nhưng thực sự ta không muốn hắn bị liên lụy. Thật khó xử… Ta thực sự muốn rời xa hắn ngay lập tức, càng xa càng tốt.

- Nhưng ta… lại không bỏ được.

- Ta nên làm gì đây?Sở Mặc không biết người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần ở bên cạnh mình đang rối rắm, dày vò trong lòng.

Phía trước âm thanh kêu cứu ngày càng rõ hơn. Âm thanh kia nghe như xé ruột đứt gan, giống như đang phải chịu đựng chuyện đáng sợ nhất trên đời này.

Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ cùng đẩy nhanh tốc độ, tiến về phía đó.

Cảnh tượng sau đó khiến hai người trợn tròn mắt, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.Trên thảo nguyên phía xa, một đại đội kỵ binh đang gϊếŧ một đám người theo cách vô cùng tàn nhẫn.

Không khí đầy mùi máu tanh, khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.

Trên mặt nhiều kỵ sĩ mang nét cười tàn khốc lạnh lẽo. Chúng xua đuổi phụ nữ và trẻ em, không gϊếŧ ngay mà gom lại một chỗ.

Sau đó dùng cung tiễn bắn loạn xạ, cố ý không bắn vào chỗ yếu hại mà ngắm phía cánh tay hoặc đùi.Tiếng la tuyệt vọng phát ra từ những phụ nữ và trẻ em ở đây, là tiếng la đau buồn và bi thảm nhất trần gian.

Một đứa bé bị trúng ba bốn mũi tên ở cánh tay và trên đùi, đang bị ghim trên mặt đất, hấp hối gọi mẹ ơi.

Cách đứa bé này mấy trượng, một vị phụ nhân, chắc là mẹ đứa bé, đang gục xuống, mắt nhìn nó chằm chằm, tay cố gắng vươn về phía đứa nhỏ. Nhưng ánh mắt phụ nhân đã mất đi thần thái, không thể đáp lại đứa nhỏ bảo bối kia rồi.

Bởi sau lưng nàng đã trúng một tên, mũi tên xuyên ra trước ngực,ghim nàng xuống mặt đất.

Một bà cụ đã bị trúng hai ba mũi tên nhưng còn chưa chết, không ngừng giãy dụa trong vũng máu, cố bò về phía trước, lại bị một gã kỵ sĩ dùng dao bầu dài chặt đứt đầu.

Tên kỵ sĩ kia cười man dại, phóng ngựa chạy như điên đến chỗ những người đang giãy dụa khác.

Đây là một trận tàn sát.

Một trận tàn sát không có tính người.Không có bất cứ lí do nào… Chỉ có gϊếŧ hại đẫm máu!

Ở nơi xa đó, còn mấy ngàn người còn sống. Nhưng đang bị xua đuổi, gϊếŧ hại. Số người còn sống giảm xuống rõ rệt.

Từ xa, nhìn thấy cảnh này, Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ nổi giận đỏ mắt.

Đây là một lũ không có nhân tính.

Không đúng, nói bọn họ là người thì đúng là sỉ nhục lớn nhất cho loài người.Đây là một đám cặn bã không bằng cầm thú.

- Một lũ súc sinh!

Kỳ Tiêu Vũ tức giận quát một tiếng, cả người dựng lên, trong tay có thêm một thanh loan đao.

Ngay lập tức, một bóng hình màu lam lạnh lùng đảo qua đàn kỵ sĩ, trực tiếp khiến mười mấy tên ngã ngựa.

Mười mấy tên này ngã xuống, ngay lập tức thấy mình bị cắt làm hai đoạn. Những tên chưa chết, miệng phát ra tiếng tru thể hiện sự sợ hãi cực điểm, cố giãy dụa bò về phía trước, giống hệt những người vừa bịbọn họ gϊếŧ hại mà không làm được gì kia.

Một người đàn ông trung niên bị bắn thành con nhím đang hấp hối, nằm chờ chết, lại thấy một tên kỵ sĩ bị chém làm đôi đang bò về phía mình.

Trong cổ họng người đàn ông phát ra tiếng kêu như dã thú bị thương, không biết lấy sức ở đâu, người đàn ông đó đột nhiên lao về phía tên kỵ sĩ còn có nửa người.

Dùng miệng cắn mạnh vào yết hầu của tên kỵ sĩ.Giống như mãnh thú cắn vào cổ con mồi. Đơn giản dùng sức để cắn… để xé.

Máu tươi phun ra ào ào.

Tên kỵ sĩ kia rú lên thê thảm.

Lại bị người nọ dùng miệng

Cắn thêm một cái.

Người đàn ông này liên tiếp cắn khiến tên kỵ sĩ bị cắn chết.- Ô ô… ô ô…

Từ đầu đến cuối, người đàn ông này không nói được tiếng nào.

Cổ họng phát ra tiếng, nghe giống như đang khóc, lại giống như đang cười. Sau tiếng ô ô, người đó nghẹo đầu, mồm đầy máu tươi, cũng chết ngay tại chỗ.

Sức mạnh của thù hận…thật khủng khϊếp.

Sở Mặc vọt đến giữa đám kỵ sĩ, bỗng nhiên thấy trong ngực có một áp lực…khiến hắn muốn phát điên.Keng!

Thí Thiên xuất hiện.

Chỉ dùng một đao đã chém một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp thành hai khúc.

Máu tươi tung tóe, đánh cho chết mới thôi.

Lại một đao khác.

Chém đầu tên kỵ sĩ kia xuống.Tên kỵ sĩ này lúc vừa rồi còn đang cầm thương đâm một cô bé khoảng tám tuổi.

Tiểu cô nương kia đã chết, tên kỵ sĩ này lại còn đắc ý cười to.

Trong nháy mắt, đầu của y đã bị chém bay lên cao, tiếng cười của y như vẫn còn quanh quẩn đâu đó, trên cái vùng đất đã bị máu tươi nhuộm hồng này.

- Gϊếŧ!

Cả người Sở Mặc lộ ra vô vàn sát khí, nhìn hắn như một pho tượng ma thần.Bọn kỵ sĩ vừa rồi còn tùy ý gϊếŧ người, bị hai người mới đến gϊếŧ hại đến ngẩn người.

Đến nỗi không còn năng lực suy nghĩ.

- Các ngươi là ai lại dám ngăn cản Vương đình chấp pháp? Không muốn sống nữa sao?

Một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm lẫm, hét lớn một tiếng.