- Sư Bình, ngươi nhận thức những người này?
Người trẻ tuổi mặc áo giáp tử sắc, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nguyên lai thanh niên khuôn mặt hung ác nham hiểm kia là Sư Bình từ trong tay Khương Tư Nam đào tẩu, lúc ấy vì trốn chạy để khỏi chết, không tiếc bán đứng thủ hạ của mình, coi như là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt.
Chứng kiến Sư Bình, ánh mắt đám người Khương Tư Nam cũng khẽ biến.
- Nhận thức, đương nhiên nhận thức!
Trong ánh mắt Sư Bình lộ ra một tia sát cơ lạnh thấu xương, cười lạnh nói:
- Mộ Dung sư huynh, là bọn người hèn hạ vô sỉ này, đã đoạt Ma Hồn Tinh Thạch mà tiểu đội chúng ta phát hiện, lại gϊếŧ tộc nhân của ta, nếu không phải ta đào tẩu nhanh, chỉ sợ cũng bị bọn hắn hạ độc thủ! Kính xin Mộ Dung sư huynh làm chủ cho ta cùng ta tộc nhân chết đi!
- Cái gì? Chính là bọn họ đoạt Ma Hồn Tinh Thạch của Sư Bình huynh? Thật đúng là không biết sống chết, người Khương tộc thật sự là càng ngày càng khoa trương, đáng chết!
Hai thanh niên thân bối chiến đao, khí tức cuồng dã, trong ánh mắt lộ ra băng lãnh, chậm rãi nói.
- Đúng vậy! Người Khương tộc thậm chí ngay cả đồng môn sư huynh của Thiên Đế Sơn cũng dám đoạt, còn ám hạ độc thủ, ta xem không thể nói trước bọn hắn đã đầu phục Ngoại Vực dị tộc, không bằng chúng ta bắt giữ bọn chúng, sưu hồn đoạt phách, xem bọn hắn có âm mưu gì!
Một cường giả trẻ tuổi của Sư tộc, trên cao nhìn xuống, thanh âm lạnh lùng nói.
Bọn người Lý Kim Long, Thần Oa cùng Khương Yên Nhi sắp tức điên, thật không ngờ Sư Bình vô sỉ như thế, còn trả đũa như vậy, rõ ràng là bọn hắn muốn cướp đoạt Ma Hồn Tinh Thạch của đám người Khương Tư Nam, không địch lại đào tẩu, thậm chí dùng mệnh tộc nhân của mình ngăn cản, bại hoại vô sỉ như vậy lại nói mình là người tốt, lập tức để cho bọn hắn tức giận đến nổi trận lôi đình.
- Sư Bình, ngươi còn có xấu hổ hay không? Rõ ràng là ngươi muốn đoạt Ma Hồn Tinh Thạch của chúng ta, ám hạ độc thủ với chúng ta, chỉ có điều không phải đối thủ của chúng ta mới một mình đào tẩu, thậm chí vứt xuống tộc nhân của mình, lại vẫn dám ở chỗ này trả đũa?
Khương Yên Nhi nhíu mày, khuôn mặt sương lạnh, chỉ vào Sư Bình, thanh âm lạnh lùng nói.
- Đúng vậy! Chư vị, cũng không phải chúng ta sát nhân đoạt bảo, mà là Sư Bình kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, bại hoại bực này kính xin mọi người không nên tin!
Khương Ngọc Khanh một mực tao nhã, trên mặt treo dáng tươi cười, giờ phút này cũng ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng Sư Bình nói.
Hơn nữa, trong lòng Khương Ngọc Khanh có chút chìm xuống, cảm giác được sự tình hôm nay chỉ sợ không cách nào thiện rồi.
Trong mấy người trước mặt, hai cái thân bối chiến đao chính là cường giả Tổ tộc, còn có hai cái thân mặc hắc bào, khí chất âm nhu, cùng Sư Bình tất cả đều là cường giả Sư tộc, cầm đầu chính là thanh niên mặc áo giáp tử sắc là thiên tài trẻ tuổi của Mộ Dung nhất tộc.
Hơn nữa hắn nhận thức thanh niên kia, chính là đệ đệ của thiếu niên Chí Tôn đương đại, tên là Mộ Dung Đạt, bởi vì Mộ Dung nhất tộc là Thiên Đế gia tộc, làm cho Mộ Dung nhất tộc ở trong tất cả thiên tài đều rất kiêu căng ương ngạnh, xem thường cường giả bảy đại Cổ Tộc khác.
Nhất là Mộ Dung Đạt, cơ hồ là coi trời bằng vung, ngoại trừ cường giả Mộ Dung nhất tộc, những người khác cơ hồ không có bị hắn để vào mắt.
- Chê cười, Sư Bình huynh sao sẽ oan uổng các ngươi? Khương tộc các ngươi ngày bình thường liền ngang ngược càn rỡ, ở chiến trường Thiên Ngoại Thiên làm không ít sự tình sát nhân đoạt bảo, lại vẫn dám vu hãm Sư Bình huynh? Quả thực là không biết sống chết!
Thanh niên Tổ tộc thân bối chiến đao, sát khí đằng đằng, thanh âm lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía đám người Khương Tư Nam tràn đầy sát cơ.
Hiển nhiên, hai cường giả Tổ tộc này cũng nghe nói qua, Khương Tư Nam đã từng chôn gϊếŧ mấy vị Hoàng giả của Tổ tộc, giờ phút này tự nhiên không có khả năng cho sắc mặt tốt, huống chi Sư tộc là chó săn trung thực của Tổ tộc, tự nhiên phải nghĩ biện pháp dẫm nát Khương Tư Nam ở dưới chân.
- Sư Bình ta quang minh chính đại? Làm sao có thể sẽ oan uổng các ngươi? Đáng thương tộc nhân Sư tộc ta, bị các ngươi gϊếŧ, hôm nay chết không nhắm mắt, kính xin Mộ Dung sư huynh vì ta làm chủ!
Con mắt của Sư Bình đỏ lên, giả bộ như một bộ thương tâm gần chết, nhìn Mộ Dung Đạt bái xuống.
- Sư Bình ngươi yên tâm!
Mộ Dung Đạt nhàn nhạt nói:
- Mộ Dung nhất tộc ta chấp chưởng Thiên Đế Sơn hơn một ngàn năm, tự nhiên không dung con sâu làm rầu nồi canh xuất hiện, ta nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!
Tuy thanh âm của Mộ Dung Đạt rất nhạt, nhưng lại có một loại ngạo khí cùng cao cao tại thượng không cách nào che dấu, phảng phất như mình là Thiên Đế chúa tể hết thảy.
- Ngươi là Khương Tư Nam đúng không? Ngươi cũng dám sát nhân đoạt bảo, tàn sát đồng môn sư huynh đệ của Thiên Đế Sơn ta, thật sự là to gan lớn mật, ngươi còn có lời gì muốn nói?
Mộ Dung Đạt nhìn Khương Tư Nam, cao cao tại thượng nói.
Lý Kim Long sắp tức điên, chỉ vào Mộ Dung Đạt muốn chửi ầm lên, tiểu tử này quả thực coi Khương Tư Nam là tội phạm thẩm vấn, dù hắn là Mộ Dung nhất tộc thì như thế nào, nghĩ mình là Thiên Đế sao?
Nhưng Khương Tư Nam vung tay lên, cản Lý Kim Long lại, thần sắc của hắn từ đầu tới đuôi đều rất lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thẳng Mộ Dung Đạt.
Tuy Sư Bình rất vô sỉ, nhưng thời điểm nhìn thấy Mộ Dung nhất tộc, Tổ tộc cùng Sư tộc chung một chỗ, Khương Tư Nam đã biết rõ vô luận như thế nào, bọn hắn cũng sẽ không cùng mình giảng đạo lý, nhất định sẽ tin Sư Bình, đã như vậy giải thích còn có ý nghĩa gì?
Con mắt của Khương Tư Nam có chút nheo lại, lộ ra tinh quang, chậm rãi nói:
- Ngươi đã cho rằng Sư Bình nói đúng, vậy ta còn có thể nói cái gì? Nhưng ta có một câu nói muốn tặng cho ngươi, không muốn quá coi mình là chuyện quan trọng, vô luận ta làm cái gì, ta cần giải thích cho ngươi sao? Chỉ bằng ngươi, ngươi cũng xứng?
Thanh âm bình tĩnh của Khương Tư Nam vang lên, lập tức để cho tất cả mọi người thần sắc khác nhau, cơ hồ choáng váng.
Đám người Mộ Dung Đạt mỗi một cái đều ánh mắt âm trầm, lộ ra sát cơ nồng đậm, mà Lý Kim Long cùng đám người Khương Ngọc Khanh thì trên mặt lộ ra dáng tươi cười, thật không ngờ Khương Tư Nam lợi hại như vậy, bình bình đạm đạm một câu, liền đám người Mộ Dung Đạt nổi trận lôi đình.
- Khương Tư Nam, ngươi lớn mật!
Sư Bình vụиɠ ŧяộʍ nhìn khuôn mặt âm trầm của Mộ Dung Đạt, trong nội tâm mừng thầm Khương Tư Nam thực là tự mình muốn chết, trên mặt lại giả vờ làm bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, thanh âm lạnh lùng nói: