Dịch Phi liếc qua, thấy được thần sắc của Nhật Thần Tử, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Ta nói Nhật Thần Tử, mười mấy năm trước đại sư huynh của ta Mộng Thương Sinh bất quá là Anh Thiên Cảnh, mà ngươi sớm đã đến Thông Thiên Cảnh, nhưng dù như vậy, ngươi cũng không phải đối thủ của đại sư huynh của ta? Cuối cùng dựa vào âm mưu quỷ kế, dùng thủ đoạn hạ lưu làm đại sư huynh ta bị thương, ngươi còn có mặt mũi ở chỗ này khoe khoang? Có tin ta đem sự tình Đại sư huynh là như thế nào tát mặt ngươi, cùng mọi người nói một chút hay không?
- Cái gì?
Tất cả mọi người ánh mắt chấn động, lộ ra thần sắc khó có thể tin.
- Thông Thiên Cảnh Nhật Thần Tử, còn đánh không lại một Anh Thiên Cảnh Mộng Thương Sinh? Cái này thật bất khả tư nghị? Phải biết rằng Anh Thiên Cảnh cùng Thông Thiên Cảnh chênh lệch, giống như một trời một vực, điều này sao có thể?
- Đúng vậy, mười mấy năm trước Nhật Thần Tử là Nhật Nguyệt thần giáo đệ nhất thiên tài, cái gọi là Nguyệt Thần cùng Tinh Thần Tử cùng hắn căn bản không phải một cấp bậc, ngay cả hắn cũng thua ở trong tay Mộng Thương Sinh, Mộng Thương Sinh kia đến cùng có bao nhiêu yêu nghiệt?
- Ta xem việc này nhất định là thật sự, ngươi không thấy được sắc mặt của Nhật Thần Tử khó coi như vậy, căn bản không có phản bác sao?
Mọi người nghị luận nhao nhao, đều là vẻ mặt cổ quái nhìn Nhật Thần Tử.
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, Nhật Thần Tử cao cao tại thượng, tựa như Chiến Thần, tục truyền chưa từng thua trận, chính là thiên tài đỉnh cấp của Chân Cương giới, tồn tại chói mắt nhất, ai nghĩ còn có chuyện cũ như vậy? Mọi người tự nhiên đều rất ngạc nhiên cùng hưng phấn.
- Mộng Thương Sinh kia rốt cuộc là ai? Thiên tài yêu nghiệt như vậy tại sao không có nghe nói qua?
Có người nghi hoặc, cảm giác cái tên này rất lạ lẫm.
- Cái này các ngươi cũng không biết? Hắc hắc, Mộng Thương Sinh là cấm kị, nhất định phải từ Đại La chi kiếp mười mấy năm trước nói lên...
Có người biết rõ nội tình rất đắc ý, nhỏ giọng nói sự tình của Mộng Thương Sinh cùng Đại La chi kiếp mười năm trước một lần.
- Cái gì? Vậy mà thiếu chút nữa đưa tới Tiên Ma đại chiến? Khá lắm, cái này thật đúng là nhân vật tuyệt thế!
Trong ánh mắt nam đệ tử đều lộ ra hướng tới cùng kính nể.
- Quá cảm động rồi! Vi tình đến chết cũng không đổi, không tiếc cùng thiên hạ là địch, người như vậy nếu có thể để cho ta gặp phải, dù chết cũng đáng...
Nữ đệ tử thì đều bị câu chuyện của Mộng Thương Sinh cùng Đoan Mộc Sương cảm động, hai mắt đỏ bừng, có thậm chí khóc lên.
Mà thần sắc của Nhật Thần Tử lại càng ngày càng lạnh, trong ánh mắt lửa giận cơ hồ muốn thiêu tẫn vạn vật, diệt sạch Thương Sinh, trong thiên địa tràn ngập một cỗ khí tức cực kỳ áp lực.
- Đã đủ rồi!
Nhật Thần Tử bạo rống lên một tiếng, như một tiếng sấm sét, để cho đám người hưng phấn không thôi kia lập tức yên tĩnh trở lại.
Nhật Thần Tử đầy sát cơ nhìn Dịch Phi, thanh âm lạnh lùng nói:
- Cái phế vật Mộng Thương Sinh kia, phản bội Tiên Tông, vùi vào Ma Môn, sớm đã bị Tiên Tông ta phỉ nhổ, làm người khinh thường, hắn xem như cái thứ gì, cũng dám cùng ta đánh đồng? Không quản Đại La Thiên Tông các ngươi khua môi múa mép, cũng không cải biến được sự thật hắn đã từng thua ở trong tay ta, hôm nay người Đại La Thiên Tông các ngươi, đã dám đến, vậy thì đều ở lại cho ta!
Nhật Thần Tử mặc Hoàng Kim chiến y, từ trong kim hà đầy trời đi tới, quanh thân tràn đầy Thái Dương Chân Hỏa rừng rực chói mắt, thần hi bao phủ, sau lưng một vòng thần dương kim sắc sáng chói chói mắt, hào quang vạn trượng, để cho phiến thiên địa này biến thành một mảnh vàng óng ánh.
Hắn nhãn quang rất lạnh, chất chứa sát cơ, trong lòng có một loại lửa giận, phảng phất như muốn đốt diệt Thương Thiên, cái tên Mộng Thương Sinh này mỗi lần hắn vừa nghe đến, nội tâm sẽ sinh ra sát cơ không chế trụ nổi, dù hắn không muốn thừa nhận, trận chiến năm đó với Mộng Thương Sinh, là tâm ma trong lòng hắn.
Hôm nay, Dịch Phi vạch trần vết sẹo, lập tức liền để cho sát cơ của hắn tăng vọt, hận không thể lập tức làm thịt Dịch Phi.
Oanh!
Kim hà bao phủ Thiên Địa, phương viên vạn trượng đều là hào quang nóng bỏng, khí tức khϊếp tâm hồn kia để cho sắc mặt Dịch Phi có chút ngưng trọng.
Nói cho cùng, Dịch Phi chỉ là Thông Thiên Cảnh sơ kỳ, tu vi kém xa Nhật Thần Tử, lại càng không cần phải nói hình thức ban đầu của lĩnh vực, đối với người bình thường mà nói, quả thực như là đối mặt Vương giả.
- Nhị sư huynh, để cho ta tới!
Thân hình Khương Tư Nam lóe lên, liền đứng ở trước mặt Dịch Phi, thần sắc lạnh nhạt mà thong dong, trong ánh mắt chiến ý dạt dào, khí tức áp lực mênh mông lập tức đã bị Khương Tư Nam hóa giải.
- Tiểu sư đệ, đánh chết còn chó này!
Dịch Phi cũng biết giờ phút này không phải thời điểm thể hiện, khinh thường lườm Nhật Thần Tử, cùng Ngư Hóa Long, Long gia tỷ muội lui trở về trên chiến thuyền.
Đồng thời Dịch Phi cùng người Đại La Thiên Tông đều âm thầm kinh hãi, tuy bọn hắn nghe nói sự tình Khương Tư Nam chém gϊếŧ nửa bước Vương giả, nhưng mà cái kia vẫn còn như mộng ảo, thật là làm cho người ta không dám tin rồi.
Dù sao mấy tháng trước Khương Tư Nam ly khai Đại La Thiên Tông, bất quá là Anh Thiên Cảnh viên mãn, lúc này mới qua bao lâu, liền đạt đến Thông Thiên Cảnh hậu kỳ, lại có chiến lực khủng bố như thế, để cho Nhật Thần Tử cũng không thể không thận trọng đối đãi.
- Tiểu sư đệ... Thật sự là quá biếи ŧɦái rồi!
Dịch Phi nhẫn nhịn nửa ngày, nghẹn ra mấy chữ nói.
Ngư Hóa Long cùng chúng đệ tử Đại La Thiên Tông cũng lòng có nhận thấy nhẹ gật đầu.
- Khương sư đệ cố gắng lên, đánh Nhật Thần Tử về quê quán của hắn ở trên thái dương đi!
Long Thu Nguyệt cười nói tự nhiên, một bộ e sợ cho thiên hạ bất loạn hô lớn với Khương Tư Nam.
Trên dung nhan tuyệt thế của Long Ngưng Tuyết, cũng chứa đựng dáng tươi cười nhàn nhạt, đôi mắt đẹp một mực dừng lại ở trên người Khương Tư Nam, nổi lên từng mảnh dị sắc.
- Khương Tư Nam, chịu chết đi!
Ánh mắt Nhật Thần Tử lạnh lẽo, thần thương trong tay lập tức ngang trời mà đến, mang theo tốc độ khủng khϊếp, tựa như một kim sắc Giao Long, lượn lờ lấy Liệt Diễm, đánh về phía Khương Tư Nam.
Thần sắc của Khương Tư Nam không thay đổi, vẫn rất nhạt, nhưng mà đôi mắt hắn so với tinh thần còn muốn sáng chói, ở thời điểm kim sắc Giao Long ngang trời mà đến, hắn lập tức động!