Kỳ thực đối với chuyện có nên cứu ra Bạch chủ hay không, hắn một mực tồn tâm nghi ngờ, không phải không muốn cứu, mà là một ít chuyện Bạch chủ làm khiến trong lòng hắn có băn khoăn, hắn cũng không biết liệu có phải là mình suy nghĩ nhiều hay không. Khoan nói suy nghĩ trong đầu hắn, ngay cả hai người thông minh mà hắn tiếp xúc đến là Hạ Hầu Thác cùng Dương Khánh cũng đều nghi ngờ với một ít hành vi của Bạch chủ.
Từ mới bắt đầu lên kế hoạch tấn công Linh sơn, cứu Bạch chủ không phải là mục đích chủ yếu, mà là muốn dụ nhân mã Thanh, Phật quay về cứu viện, để tiện cho hắn xuống tay với Quảng Lệnh Công, cho dù cứu ra được cũng là nhân tiện mà làm, chứ không phai tình nguyện thiết tha gì.
Hắn cảm thấy Bạch chủ bên kia tựa hồ cũng phát giác được hắn không quá tình nguyện, thế là mới xuất hiện nhân mã mươi hành cũng cùng đi theo đám người Diêm Tu.
Mà nguyên nhân thực sự khiến hắn hạ định quyết tâm động thủ là truyền tấn đột nhiên mà tới của Vu Hành Giả.
Lời nhắc nhở cua Vu Hành Giả tựa hồ có phần ý vị sâu xa.
Bí mật tiểu thế giới có lẽ không tính cái gì, nhưng an toan của người trong tiểu thế giới lại thực thực tại tại đặt ở kia, Vu Hành Giả nhiều năm chưa từng liên hệ qua đột nhiên truyền lời, hắn ẩn ước phát giác được sau lưng lời của Vu Hành Giả còn có một tầng ý tứ khác... Nếu không đi làm liền phái chuẩn bị gánh chịu hậu quả!
Hắn đoan rằng rất nhanh mình sẽ gặp mặt Bạch chủ, gặp mặt rồi, lại không biết giữa hai người là địch hay bạn, không biết liệu có phải đã cứu ra một mầm họa lớn hay không!
Thiên Nhân nhìn chằm chằm long liễn nơi sâu trong tinh không, thị lực khẽ được tăng cường, trực tiếp thấu qua cửa sổ nhìn vào trong long liễn, Miêu Nghị đoan rằng hai vị kia hẳn cũng đã biết chuyện.
Trong long liễn là một mảnh yên lặng, hai người Thanh, Phật đích xác đã biết chuyện, đã biết Kim La bị Bạch chủ chém gϊếŧ trong chớp mắt, điều này thuyết minh bạch chủ bị tu cấm trong Trấn yêu tháp nhiều năm nhưng thực lực vẫn không bị tiêu hao quá nhiều.
Hai người mặt không biểu tình, lúc này không người biết được tâm tình trong lòng bọn họ.
Không nói hai người, ngay cả đám người Thượng Quan Thanh cùng Phá Quân cũng sa vào trầm mặc.
Cho dù là Phá Quân, trước nói ra đạo lý chủ thứ đúng là co lý thật, nhưng khi được biết Bạch chú thoát khốn mà ra, áp lực mang đến lại xua cũng không đi, lời năm đó Bạch chủ ném lại vẫn còn rõ nét bên tai, nói sớm muộn sẽ trở về tìm bọn họ tính sổ!
Trong gian phong nhỏ, Chiến Như Ý lắng tai lắng nghe đàm thoại bên ngoài, mắt lộ thần sắc suy tư, lại cũng có vài phần hiếu kỳ, nghe qua rất nhiều rất nhiều truyền thuyết liên quan đến vị Bạch chủ kia, không biết rốt cuộc là nhân vật cỡ nào, mà khiến mọi người kiêng sợ như thế. Nàng rõ ràng cảm giác được, tin tức Bạch chủ thoát khốn vừa ra, không khí gian ngoài lập tức trở nên vô cùng đè nén.
- Không cần trông mong gì ở Bát phương tự nữa, thống trị bọn họ nghĩ cách tơi bên này hội hợp với chúng ta.
Phật chủ dặn do Kim Xích một tiếng, lại nói với Phật chủ:
- Ta đi về an bài một chút.
- Ừ!
Thanh chủ gật gật đầu, Phật chủ dẫn người quay trở về long liễn của chính mình bên kia.
Không có người ngòai, ánh mắt Thanh chủ quét qua mấy người:
- Phá Quân lưu lại.
Đám người Thượng Quan Thanh vừa nghe liền biết ý, chủ động cáo lui tránh đi.
Phá Quân nhìn hắn, không biết hắn có chuyện gì muốn phân phó.
- Đi vơi trẫm.
Thanh chủ nói một tiếng, trực tiếp dẫn Phá Quân đi vào gian trong, theo lý thuyết nơi này không phải chỗ mà nam nhân khác có thể tiến vào.
Ngân Sương, Bạch Tuyết vén lên rèm che cũng hơi nghi hoặc, không biết vì sao Thanh chủ lại mang Phá Quân đến đây, chỗ này đâu có thích hợp cho người ngoài.
- Như Ý.
Thanh chủ kêu một tiếng, ra hiệu cho Chiến Như Ý đứng lên, chỉ vào Phá Quân nói:
- Trẫm tuy thường bất mãn với Phá Quân, nhưng Phá Quân lại là người mà trẫm tin cậy nhất, hiểu chứ?
Mấy người không biết hắn đột nhiên nói vậy là có ý gì, khoé miệng Phá Quân banh lại.
Thanh chủ lại chỉ vào Chiến Như Ý, nói với Phá Quân:
- Ta biết người khá là bất mãn với nàng, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách xin người nể mặt trẫm, nể mặt cốt nhục của trẫm.
Vừa nói tay vừa chỉ chỉ phần bụng đã gồ lên của Chiến Như Ý:
- Hôm nay, trẫm phó thác nàng cho ngươi!
Nói rồi tiện tay lấy ra một khối ngọc điệp, đưa cho Phá Quân:
- Trong này là tinh đồ thông đi một nơi tinh vực chưa biết, có một nơi tinh cầu thích hợp để ý, là đương lui năm xưa trẫm chuẩn bị cho chính mình, những kẻ biết được đều đã bị trẫm diệt khẩu, bên kia rất an toàn. Người mang Như Ý qua bên kia tránh nạn trước!
Lời này vừa nói ra, mấy người trong buồng đều động dung.
Phá Quân hai tay nhận lấy ngọc điệp cũng cả kinh không nhỏ, nói:
- Bệ hạ, còn chưa phân ra thắng thua, cần gì chán nản như thế?
Thanh chủ khoát tay nói:
- Không phải trẫm chán nản, mà là chuẩn bị lơ có chuyên không may, nếu sự tình thuận lợi thì thôi, nếu chiến sự bất lợi... Trẫm phó thác ái phi cùng cốt nhục của mình cho ngươi, ở bên kia trẫm đã dự lưu tài nguyên tu luyện sung túc, đầy đủ cho các ngươi dùng một đời, nhỡ ra trẫm không còn, ngươi giúp trẫm chiếu cố mẹ con bọn họ cho tốt. Đương nhiên, nếu hết thảy thuận lợi, trẫm tự nhiên sẽ tiếp ứng các ngươi trở về.
Chiến Như Ý hơi thấp đầu, Ngân Sương, Bạch Tuyết lại kinh nghi bất định, chẳng lẽ thế cục đã bất lợi đến mức bệ hạ phải muốn an bài hậu sự?
Phá Quân hai mắt đỏ hồng, đây là phó thác hậu sự trọng yếu nhất cho mình, phải tín nhiệm đến mức nào mới có thể làm thế, lắc đầu nói:
- Bệ hạ, lão thần điều khiển cận vệ quân dễ như tay chân, lưu ở bên người bệ hạ còn có thể giúp đỡ một chút, bệ hạ vẫn nên phó thác trọng nhiệm này cho người khác a!