Tất cả mọi người đều nhìn hướng Khấu Lăng Hư, nhìn xem hắn phản ứng thế nào.
Khấu Lăng Hư sít sao coi chừng Miêu Nghị, ánh mắt hai người đυ.ng cùng một nơi, tựa hồ đều nhìn vào sâu trong nội tâm đối phương, hắn biết ý đồ của mình đã bị đối phương nhìn thấu.
Đến cái bước này, đối với hắn mà nói, địch nhân muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt Khấu gia tịnh không có gì, hiện tại điều khiến hắn suy nghĩ là, đối phương thật có nắm chắc thắng được mình, hay là chỉ hù dọa mình thôi? Nhưng mà bị bức đến bước này, tự mình phải nhảy vào hố do mình đào ra, hắn đã không còn tuyển chọn.
Tư một loại trình độ nào đó mà nói, gϊếŧ Khấu Tranh tịnh không có gì, chỉ cần hắn có thể thắng, chỉ cần Khấu gia còn một người có thể sống sót, Khấu gia vẫn có hi vọng khai chi tán diệp. Điều thực sự khiến hắn khó mà lựa chọn chính là gϊếŧ Đường Hạc Niên, đây là tâm phục trung thành phò tá hắn nhiều năm, một chiều nay của Ngưu Hữu Đức thực là quá ác!
Đường Hạc Niên chậm rãi khép lại hai mắt, nhắm mắt không nói, nội tâm cực không bình tĩnh, không ai muốn chết, nhưng có đôi lúc người là không có tuyển chọn, hắn hiểu rất rõ Khấu Lăng Hư, biết Khấu Lăng Hư sẽ lấy cái gì bỏ cái gì.
Khấu Tranh đã nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau mất còn, sa vào trong lo lắng bất an, lo lắng phụ thân sẽ hạ sát thủ với mình, ngay cả đám người nhà đều gϊếŧ, há sẽ để ý một mình hắn.
Khấu Lăng Hư đột nhiên trầm giọng nói:
- Đường Hạc Niên không phải người nhà Khấu gia, việc này không liên quan đến hắn!
Miêu Nghị không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, không chịu đáp ứng.
Khấu Lăng Hư lại sa vào yên lặng.
- Hự...Ngươi...
Khấu Tranh đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu khó mà tin tưởng nhìn hướng Đường Hạc Niên đứng sau ngươi.
Đường Hạc Niên rút thương ra khỏi l*иg ngực hắn, nhìn hướng Khấu Lăng Hư.
- Cái này...
Đám người chung quanh đều bị dọa cho nhảy dựng, Đường Hạc Niên không ngờ ra tay gϊếŧ Khấu Tranh?
Nhất thời chúng nhân không biết nên làm thế nào cho phải, loạn thành một đoàn, có người ôm lấy Khấu Tranh cấp cứu, có người không biết có nên động thủ với Đường Hạc Niên hay không, cũng có người nhìn hướng Khấu Lăng Hư.
Khấu Lăng Hư lại như không phát giác ra rối loạn sau người, vẫn đứng im không nhúc nhích, miệng môi mím chặt.
Đường Hạc Niên cầm thương ôm quyền, cúc cung sau người Khấu Lăng Hư, nói:
- Lão nô đi trước một bước, vương gia bảo trọng!
Nói xong từ trong chiến trận bay ra, đột nhiên hô to một tiếng:
- Gϊếŧ!
Trước mắt bao ngươi, hắn một mình một người xông ra ngoài, một mình một người xông về hướng thiên quân vạn mã địch phương, toàn tốc xung kích.
Nháy mắt Khấu Lăng Hư lão lệ doanh tròng, gò má cùng miệng môi run lên, nhìn thân ảnh trơ trọi một thân một mình mà đi, không có ngăn trở.
Chỉ có một kết qủa, không có loại thứ hai, dưới lưu quang như mưa, trong tiếng vang ầm ầm, thân ảnh Đường Hạc Niên tan biến, hóa thành từng mảnh huyết vụ.
Trên chiến trường sa vào im lìm như chết.
- Nếu Khấu vương gia thua, thì để huynh đệ mặt dưới hàng, hay là để huynh đệ mặt dưới tiếp tục chịu chết?
Thanh âm nhàn nhạt của Miêu Nghị đánh vỡ yên lặng trong tinh không.
Khấu Lăng Hư gằn từng chữ:
- Trên dưới Bắc quần nghe lệnh, nếu bản vương bại, hàng!
- Trên dưới Nam quân, Đông quân nghe lệnh, nếu bản vương bại, lập tức rút quân, không được co chút nào xâm phạm vơi Bắc quân nữa!
Miêu Nghị dứt lời, vươn tay, làm thế thỉnh mời vơi Khấu Lăng Hư:
- Khấu vương gia nói lời giữ lời, bản vương cũng nói lời giữ lời, xin được phụng bồi!
- Vương gia...
Thành Thái Trạch cùng Dương Khánh lần lượt lên tiếng khuyên ngăn.
Nhưng Miêu Nghị căn bản không để y, tiện tay vươn ra, Nghịch Lân thương toàn thân đỏ thắm nắm ở trong tay, vung thương hơi run, tiếng long ngâm “anh anh” vang vọng giữa tinh không.
- Để tránh mọi người nói bản vương lấy lão khi tiểu.
Khấu Lăng Hư buột ra một câu, hái xuống trữ vật trạc trên cổ tay, cùng với tất cả vật phẩm trữ vật trong người, giao cho người bên cạnh, chỉ có một thương trong tay, độc thân bay ra trận tiền, chỉ vào Miêu Nghị nói:
- Có thể để người của người tới kiểm tra, đảm bảo công bình!
Dương Khánh lập tức nói với Miêu Nghị:
- Vương gia, Khấu Lăng Hư thấy vương gia tự tin như thế, trong lòng không chắc, lo sợ trên tay vương gia có pháp bảo lợi hại nào đó, đừng nên mắc lừa!
- Hắn không cần pháp bảo, ta có gì phải sợ!
Miêu Nghị khẽ cười nhạt, cũng lần lượt hái xuống vật phẩm trữ vật trong người, giao cho Dương Triệu Thanh đứng một bên, độc thân bay ra trận tiền.
Dương Triệu Thanh nhận lấy đồ vật, lập tức phái một người tin cẩn bay hướng Khấu Lăng Hư bên kia để kiểm tra, phòng bị Khấu Lăng Hư giở trò.
Khấu Lăng Hư bên kia cũng không khách khí, đồng dạng phái một người đi tới.
Người do hai bên phái ra cẩn thận kiểm tra trên dưới khắp người Miêu Nghị cùng Khấu Lăng Hư, xác nhận không mang theo cái gì khác, mới nhanh chóng trở về phục mệnh.
Khấu Lăng Hư lách mình đến không gian giữa hai quân, Miêu Nghị cũng lách mình mà ra, hai người nghiêng thương trong tay, cách không đối thị, một già nua, một thanh tráng.
- Đánh trống trợ uy!
Một viên tương Khấu bộ quạt lợn, một chiếc Chấn thiên cổ (trống) được lôi ra, viên tướng lĩnh kia tự thân cầm chùy đánh trống, tiếng trống thùng thùng chấn hám vang vọng tinh không.
Bên này cũng không hề yếu kém, Thành Thái Trạch sai người đưa trống ra, tự thân thượng trận thùng thùng gõ vang.
Nhất thời, không khí giữa tinh không căng thẳng vô cùng, đại quân hai bên đều trợn to mắt mà nhìn, hai vị Thiên vương tự thân đối quyết, không phải ai cũng đều có cơ hội nhìn đến.
Ai! Thực lực Khấu Lăng Hư không như bình thường, vương gia cớ gì tự hãm hiểm cảnh.
Trong trung khi chỉ huy chiến trận, Đằng Phi bóp cổ tay than thở, rất là lo âu oán giận một tiếng với Thanh Nguyệt, hắn không nghĩ thông, cục diện đang tốt đẹp, cần gì phải dừng lại để Khấu Lăng Hư thừa cơ giở trò, trực tiếp diệt đi Khấu Lăng Hư, thì nào có phiền toái như bây giờ, hiện tại không biết liệu có xuất hiện biến cố gì không nữa.
Thanh Nguyệt hờ hững nói:
- Người cho rằng vương gia là ăn chay? Yên tâm đi, Khấu Lăng Hư đây là tự tìm đường chết.
Đằng Phi ngạc nhiên:
- Sao lại nói thế?
Thanh Nguyệt:
- Lúc vương gia tu luyện tìm ta giao thủ qua, ta không phải đối thủ của vương gia.