Miêu Nghị lặng lẽ gật gật đầu.
Thành Thái Trạch không nói, không nghĩ tới Thái cổ liên tục bị đại quân Thiên Đình thanh tiễu vẫn còn có thể tìm ra nhiều Ta linh có tu vi có thể khống chế Phá pháp cung như vậy, cũng không biết Ngưu Hữu Đức là làm sao mới khống chế khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhân mã công kích nhương ra lỗ hổng cũng kinh nghị bất định nhìn nhóm người này.
Dưới sự chỉ huy của Thanh Nguyệt, ở một nhanh công kích, hàng thuẫn bài phòng ngự vẫn giữ nguyên, nhưng cung tiễn thủ phía sau đã lui ra, do mười vạn cung tiễn thủ Tà linh chuyển thay vào.
Hắc Thán giơ tay ra hiệu:
- Chuẩn bị!
Mười vạn Tà linh Phá pháp cung đồng thời kéo thành hình trăng lưỡi liềm, ba mũi tên nhất để đặt lên giá cung, Phá pháp cung dập dờn bao quanh, dây cung được kéo ra, vụ khí mau hồng nhạt, vụ khí mau trắng, vụ khí màu xám, vụ khí màu đen bắt đầu lượn lờ phủ hiện trên Lưu Tinh tiễn.
Hắc Thán hưng phấn đến hai mắt lấp lánh, làm thủ thế chém ra:
- Bắn tên!
Phanh phanh phanh, tiếng nổ vang dày đặc như liên châu pháo bông xuất hiện, đều là ba tiễn tề phát, từ sau hàng thuẫn bài bắn ra.
Trong lưu quang vây công dày đặc đột nhiên xuất hiện một chùm lưu quang không giống bình thường, vụ khí xoay tròn lượn lờ trong đó, so với Lưu Tinh tiễn bắn ra chung quanh có vẻ thần bí quỷ dị mà rất dễ thấy.
Nhưng thật sự là số lượng nhân mã công kích rất nhiều, mười vạn cùng tiễn thủ này chen lẫn trong quy mô như thế thật không đáng là bao.
Rầm rầm rầm...
Trong tiếng nổ vang dày đặc, những nơi bị đám lưu quang mang theo vũ khí quỷ dị này kích trúng giống như những nơi khác đều tạo thành một mảnh oanh sập, nhưng điều khác biệt là, phương vị bị oanh sập lại không tấn tốc chuyển bổ khôi phục, ngược lại con có xu thế khuếch đại.
Khu vực phòng thủ nay vốn đã bị uy lực công kích của bản thân Lưu Tinh tiên tạm thời đánh cho tồi tàn, nhân viên chuyển bổ tư hậu phương tấn tốc xông lên gia cố, ai ngờ lại xông vào trong tử khí, sát khí, oan khí nổ bung. Nhất thơi trở tay không kịp, còn không làm rõ là thứ gì, thì làn da trên thân người đã giống như bị vô số mảnh đao cứa lên, từng đạo vết mau rướm ra, có người mù cả hai mắt, không ít người che kín mặt liên thanh kêu thảm.
Có người run run đứng yên một chỗ.
Có người giống như trúng tà, hai mắt đỏ bừng, gặp người liền gϊếŧ, đao thương khua múa chém về hướng chính đồng đội mình.
Có người si si ngốc ngốc yên một chỗ, mắt thấy mưa tên lưu quang lần nữa phóng tới, lại không ngờ không biết tránh né, mặc cho chính mình bị mãnh liệt công kích xé nứt.
Tuyến đầu phòng ngự bị vạch ra một lỗ hổng, tạm thời không người phòng ngự, mưa tiễn lưu quang công tiến thẳng vào trong chiến trận, người ở hậu phương trở tay không kịp, kết qủa thế nào không cần nghĩ cũng biết, nơi nơi đều là tiếng kêu thảm vang trời.
- Chuyện gì?
Khúc Trương Thiên đang tập trung quan sát chiến trường lập tức phát hiện dị thường, chỉ vào nơi xuất hiện lỗ hổng rống giận một tiếng:
- Lấp lại cho ta! Kẻ nào bỏ chạy gϊếŧ không tha!
Đuà gì vậy, bây giờ còn có thể dựa vào ưu thế trang bị đương cự với đối phương, một khi bị quân địch xé mở trận địa đánh vào, đối mặt với quân địch gấp mình mấy lần, thì còn đanh đấm cái gì nữa?
Tên tướng lĩnh phụ trách phiến khu vực kia tấn tốc chỉ huy Phá pháp cung chung quanh phát động một đợt cuồng xa không tiếc đại giá, đánh vô quân địch đang công tới hướng lỗ hổng kia, tức thì giận quát:
- Kẻ nào làm loạn, gϊếŧ!
Nhân mã cận vệ quân ở hậu phương lập tức kéo ra Phá pháp cung đặt thành từng dãy, dày đặc lưu quang bắn ra, trong tiếng nổ vang, trực tiếp lật tung cả đồng đội bị trúng tà khí.
- Gϊếŧ!
Tên tướng lĩnh chỉ huy lần nữa rống giận.
Lưu Tinh tiễn một đợt lại một đợt bắn ra, gần mười vạn cận vệ quân trúng tà khí bị quét sạch sẽ, không quản còn cứu được hay không, giờ đã không kịp tư tư phân biệt, cũng không thể kéo dài, trực tiếp giải quyết dứt khoát mới là phương cách tốt nhất, thật là xuống tay với huynh đệ chính mình mà không chút nào mềm tay.
Không phải tướng lĩnh chỉ huy không biết gϊếŧ đều là người mình, không phải không biết gϊếŧ chính là huynh đệ dưới tay chính mình, mà là không còn cách nào khác, chém gϊếŧ trên chiến trường không cách nào dùng cảm tình tới nhận định, nếu bị quân địch xé mở lỗ hỏng gϊếŧ tiến vào, không khéo mấy trăm triệu nhân mã đều phải chết không có chỗ chôn.
Trên chiến trường dù sao vẫn phải có hy sinh, cân nhắc thiệt hơn vĩnh viễn là lấy hy sinh nhỏ nhất tới ngăn ngừa hy sinh lớn nhất.
Nhân viên hỗn loạn bị quét sạch, tương lĩnh chỉ huy gầm lên:
- Lấp lại!
Một đám người giơ lên thuẫn bài lần nữa kết trận vọt về hướng lỗ hổng, bất quá lần này đều đã có kinh nghiệm, toàn bộ lấy cương khí hộ thể, cho dù đối mặt tà khí xâm thực khiến cho pháp lực tấn tốc tiêu hao, lại không thể không cắn
răng chịu đựng. Tiếp đó cung tiễn thủ lại đổ đi lên tiếp tục lấy Phá pháp cung đánh trả...
Lưu Tinh tiễn tung bay mà về vừa đến tay, Hắc Thán lần nữa quát:
- Thu! Triệt!
Mười vạn Tà linh cung tiến thủ lập tức hấp thu tà khí tản ra nhàn nhạt chung quanh tiến vào cơ thể chính mình, phòng ngừa cần nhiều tới nhưng nhân mã tấn công khác bên người, sau đó chỉnh thể tấn tốc từ lỗ hổng lui ra, tới lui nhanh như gió.
Trước khi chuẩn bị sử dụng chi nhân mã Tà linh này, Miêu Nghị biết đám Tà linh không có kinh nghiệm tác chiến tập quần, trước lúc chiến sự xảy ra đã hạ lệnh tiến hành thao luyện.
Tiếp đó Thanh Nguyệt vung tay chỉ huy thuộc cấp:
- Lên!
Cung tiễn thủ lui ra trước đó tấn tốc chuyển bổ lên, lần nữa bắn tên, xạ kích nhắm vào nhưng chỗ đã oanh sập, khuếch đại chiến quả.
Miêu Nghị đến gần tuyến đầu trận địa, tập trung quan sát hiệu quả của một đợt công kích này, chỉ thấy địa vực địch phương bị Tà linh Phá pháp cung công sập đã hình thành hỗn loạn, chậm chạp không được khôi phục, không khỏi mãn ý gật gật đầu.
Quan sát số lượng nhân mã Tà linh một hồi, lại nhìn thấy chỉ phát động một đợt công kích liền lui xuống, Thành Thái Trạch như có điều suy tư, đoan rằng Tà linh Phá pháp cung này cũng không trữ bị được nhiều năng lượng, không thể vô hạn chế sử dụng liên tục.