Hai nha hoàn âm thầm cắn môi, hoan hỉ trong lòng, tới rồi, tới thật rồi, nói rồi mà, với tư sắc của tiểu thư bao nhiêu người muốn trèo cao mà không được. Vương gia làm sao có thể không thích, mấy kẻ tư sắc tầm thường sao lại là đối thủ cạnh tranh của tiểu thư được!
Hai người đã làm xong chuẩn bị báo hỉ cho Minh gia lĩnh thưởng, tuy là nha hoàn, lại biết một khi tiểu thư được Vương gia sủng hạnh, Minh gia tái nhậm chức e là sắp rồi, cũng chỉ cần Vương gia nói một câu là được, Minh gia không biết sẽ có bao nhiều người được lợi, mà Minh gia trên dưới vui vẻ cũng chính là nhờ hai người hầu hạ tiểu thư có công, phải trọng thưởng. Còn một điểm nữa, hai người về sau ở trong vương phủ địa vị cũng sẽ đi lên, nói không chừng sau này còn trở thành người có thân phận địa vị ở trong vương phủ, quan to phía ngoài này thấy các nàng e là đều phải nể mặt, ước đoán qua ngày hôm nay sẽ đi theo tiểu thư dọn từ biệt Viện nhỏ vào đại trạch biệt Viện lớn.
Hai người xuất thân người làm của nhà giàu, đương nhiên biết những nha hoàn các nàng địa vị là theo chân chủ tử mình lên xuống.
- Vâng!
Dương Triệu Thanh chắp tay ứng tiêng, sau đó xoay người đi
Minh Châu ánh mắt đã không biết nên hướng về đâu mới tốt.
Bàn tay nắm lấy cằm nàng buông xuống trên chén trà, cầm lấy, lại đem chén trà đặt ở cạnh bàn, rồi nắm cổ tay của nàng kéo một cái. Minh Châu khẽ kêu lên lao vào ngực hắn, Miêu Nghị cúi người, mạnh mẽ nhấc hai chân Minh Châu lên bằng khuỷu tay, đem cả người nàng ôm vào trong lòng.
Minh Châu vô thức hai tay đẩy ngực Miêu Nghị ra, nhưng cuối cùng Vân không được. Vùi đầu vào ngực hắn, hai má đỏ bừng, tiếng nhịp tim phâng phất ngay cả mình đều có thể nghe được, đã ý thức được điều gì sắp xảy ra.
- Dẫn đường! Ôm Minh Châu Miêu Nghị chợt nhàn nhạt một tiếng.
Hai nha đầu đầu khẽ ngây người, rồi chợt phản ứng lại vội vàng lên tiếng dẫn đường.
- Vương gia, khuê phòng tiểu thư ở bên này!
Dương Triệu Thanh từ đình viện ra ngoài lập tức phát hiện trên đường trước còn lạnh tanh xuất hiện không ít nữ quyến, nhìn thấy hắn đều chủ động chào hỏi.
Hai người đi phía trước dẫn đường.
Cửa khuê phòng mở ra rồi lại đóng vào.
- Dương tổng quản!
Những nữ nhân có thể xuất hiện ở đây đều là năng lực giao tiếp khá mạnh, cũng đều thông suốt phải đi ra ngoài đều hiểu một đạo lý, vi Tổng quản đại nhân này là tâm phúc bên cạnh Vương gia, đối với Vương gia có sức ảnh hưởng rất lớn, có thể ở trước mặt Vương gia giúp nói tốt vài câu, là có thể thay đổi vận mệnh các nàng thậm chí là gia tộc các nàng, về sau nếu không cẩn thận đắc tội người nào, có vi Tổng quản đại nhân này nói giúp, tình hình sẽ khác đi, nam quân trên dưới ai có thể không nề mặt Dương tổng quản?
Dương Triệu Thanh cũng chắp tay đáp lễ, đối với sự xuất hiện của những người này, hắn trong lòng hiểu rõ, chỉ đáp lễ một cái rồi đi, trong lòng lặng thầm nhớ kỹ những người này, nhớ kỹ những nữ nhấn mạnh mẽ biết lợi dụng thời cơ này, để phòng tương lai lúc có chuyện có thể kịp thời báo cho Miêu Nghị tham khảo, đây là chuyện tổng quản phụ trách.
Dương Triệu Thanh rời đi, rất nhanh, một đội nhân mã tới canh giữ ở cửa viện Minh Châu, rõ ràng không muốn người ta quấy rầy.
Ước chừng qua nửa canh giờ, vẫn không thấy Miêu Nghị từ trong viện Minh Châu đi ra, đường đường Vương gia nào có nhiều lời trò chuyện không ngừng với một tân phu nhân như vậy, nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, có vài người tâm tình dần dần không ổn, dư vị bị người khác chiếm trước không dễ chịu.
Nơi này tường viện được thiết kế rất tỉ mẩn, dù cho lên lầu các, cũng chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài tường viện, lại nhìn không thấy bên trong, chuyện này dĩ nhiên cũng là do nơi này lầu các không cao, không giống trong biệt viện chính của vương phủ bên kia, lầu các cao nhất có thể bao quát toàn bộ Vương phủ.
Thông thường trong vương phủ nữ quyển ở lầu các tương đối thấp, biệt viện to nhỏ thường thường đại diện cho địa vị cao thấp của nữ nhân này ở trong vương phủ, biệt viện lớn đương nhiên cần nhiều người dọn dẹp, đương nhiên ngụ ý người hầu hạ càng nhiều.
Trên lầu các đã có người trong miệng không có lời gì tốt rồi, phải biết trong đám thϊếp thất của Miêu Nghị những người tính khí đại tiểu thư cũng không ít.
Có người hừ lạnh châm chọc nói:
- Minh Châu này bình thường thoạt nhìn thư sinh yết ớt ra vẻ nhã nhặn, không ngờ cũng có chiêu quyến rũ nam nhân, đầu óc không đơn giản, thật đúng là biết mặt không biết lòng, hái hoa vô tình gặp được? Rất tao nhã, thật đúng là biết đùa.
Có người tính khí nóng nảy thì trực tiếp khinh bỉ mắng
- Tiện nhân kia cũng không soi mặt vào trong nướ© ŧıểυ mà xem mình là ai, chỉ là nữ nhi một Đô thống cũng dám dụ dỗ Vương gia, sớm muộn sẽ gặp báo ứng!
Có người thì phát tiết lên nha hoàn của mình,
- Các ngươi nhìn nha hoàn người ta xem, giúp chủ tử mình diễn trò diễn tốt như vậy, người ta làm trò xong rồi các ngươi mới biết Vương gia tới, trong nhà đem các ngươi sắp xếp ở đây có ích lợi gì?
Mắng nha hoàn của mình không dám ngẩng đầu.
Cũng có người biểu thị không phục
- Không phải là hái hoa sao, làm như không ai biết vậy.
Khi chuyện này đang dấy lên những phản ứng khác nhau, xa xa trên đường nằm giữa các tường phủ xuất hiện một đám người. Vân Tri Thu gương mặt lạnh lẽo đi phía trước, đi theo phía sau là Thiên Nhi. Tuyết nhi, phía Sau còn mang theo một đội thị vệ lập tức thu hút ánh nhìn của mọi
Trên đường nữ quý nhân đi đi lại lại nhìn thấy Vân Tri Thu từng người lui sang ven đường hành lễ, Vân Tri Thu căn bản không nhìn đã đi qua.
Chỉ thấy Vân Tri Thu đi thẳng đến cửa viện Minh Châu, quát thủ vệ giữ cửa:
- Tránh ra! Nói xong trực tiếp xông vào.
Thủ Vệ giữ cửa không dám cản nàng, cho vào.
Trên các lâu có người cười nói:
- Cọp mẹ tới chuyện này náo nhiệt rồi.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bên trong biệt viện Minh Châu mơ hồ truyền đến tiếng quát giận của Vân Tri Thu sau đó lại vang lên tiếng đỗ vỡ, phòng ốc ầm ầm tiếng rơi vỡ.