- Lấy lòng ta?
Vân Tri Thu trầm ngâm, ánh mắt cũng nhìn hướng về phía Mộ Dung Tinh Hoa.
Đại khái hiểu ý của Tô Vận, có mấy lời ngay trước mặt Mộ Dung Tinh Hoa không nên nói, đến khi Mộ Dung Tinh Hoa rời khỏi, nàng mới nói ra.
- Đúng lúc này, Phi Hồng cũng đã quay về, qua đây hành lễ Với Vân Tri Thu. Vân Tri Thu cười nói:
- Bái kiên mẹ nuôi ngươi rồi?
- Gặp rồi ạ.
Phi Hồng gượng cười, sau đó tìm một lý do xin cáo lui, về nghỉ ngơi.
Vân Tri Thu và Tô Vận hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu cảm xúc của Phi Hồng có chút không vui, không biết làm sao vậy.
Một lát sau, Vân Tri Thu cũng trở về, đi tới biệt viện của Phi Hồng, gõ cửa phòng.
- Mở rộng cửa nhìn thấy Vân Tri Thu, Phi Hồng vội vàng để cho nàng vào.
- Nương nương tới rồi. Vân Tri Thu vào nhà mỉm cười nhìn chung quanh.
- Muội tử, có hài lòng với đồ đạc bày biện trong phòng không? Không hài lòng thì ta sẽ bảo người sắp xếp lại.
Phi Hồng nói:
- Hài lòng ạ, không cần phiền phức như vậy.
Vân Trị Thu đi lại ở trong phòng, không có ý rời đi, ngồi xuống ghế, dòm Phi Hồng ngưng mắt nhìn trong chốc lát.
- Gặp mẫu thân ngươi rồi? Phi Hồng gật đầu.
Vân Trị Thu:
- Ngươi tâm tình không đúng, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Chuyện của Lục bà bà nàng không biết nên nói như thế nào, trong lòng hiểu rõ tâm tình của mình bị Lục bà bà làm cho ảnh hưởng, dù sao Lục bà bà cũng không phải nói mò cũng có chút đạo lý.
Nhìn phản ứng của nàng, Vân Tri Thu hiểu, xem ra thật sự có vấn đề, đưa tay kéo ghế gần bên cạnh nói.
- Muội tử, qua đây ngồi, có lời gì nói với ta, cũng không phải là người ngoài, không cần cố kỵ.
Phi Hồng đi tới, chầm chậm ngồi xuống, không biết làm sao mở miệng cúi đầu.
Vân Trị Thu:
- Mẫu thân nàng đã xảy ra chuyện? Phi Hồng lắc đầu, nhưng không nói nguyên nhân. Vân Tri Thu chân mày hơi nhíu, cũng không ép nàng hai tay hơi nâng váy, bắt chéo chân, dựa vào ghế không lên tiếng, chờ đợi.
Trong phòng lặng im cứ như vậy hồi lâu sau Phi Hồng không chịu được nữa, cuối cùng cúi đầu nói:
- Lục bà bà khả năng đã sớm nhìn ra thϊếp là người của Vương gia bên này.
Lời này vừa nói ra, Vân Tri Thu kinh ngạc, thân trên dựa vào cạnh bàn trà, tâm tình ngưng trọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Ta cũng không biết bà ta phát hiện ra từ khi nào. Phi Hồng chậm rãi nói đại khái chuyện với Lục bà bà ở Lục ương viên.
Vân Tri Thu sau khi nghe xong thở phào nhẹ nhõm chuyện này Lục bà bà thật đúng là đã nhìn ra, nhưng chắc là không tiết lộ ra ngoài, nếu không thì đã không như này, buông tiếng thở dài.
- Mẹ nuôi ngươi quả thật nhiều năm như vậy không có phí công gọi, bà ta đối với ngươi thật lòng. Không thể phủ nhận, lời của bà ta có lý, cũng là thật tâm vì muốn tốt cho ngươi. Vừa nói bỗng nhiên đưa ngón trỏ dí vào đầu Phi Hồng
- Nhưng nha đầu kia ngươi lang tâm cẩu phế, không biết tốt xấu!
Bị dí đau đớn Phi Hồng ngây người nhìn nàng.
Vân Tri Thu trợn mắt nói:
- Nhìn ngươi vì chuyện này tâm thần bất định, ta thật hận không thể cho ngươi một cái tát để thức tỉnh ngươi, hồ đồ! Đúng! Lục bà bà nói không sai, Vương gia hiện giờ có thể nói là người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng phải xem là nhìn trúng người nào, đối với ngươi, Vương gia là loại người như vậy sao? Ngươi theo Vương gia nhiều năm như vậy, còn không nhìn ra Vương gia có thật lòng đối tốt với ngươi không? Chỉ cần ngươi không phụ Vương gia, Vương gia há sẽ phụ ngươi? Ngươi biết Vương gia vì cứu mẫu thân ngươi chịu bao nhiêu áp lực, phải hi sinh bao nhiêu? Có mấy lời vốn không muốn nói cho ngươi biết, sợ ngươi lo lắng, nhưng chuyện đã đến mức độ này, chi bằng ta nói cho ngươi biết, trước khi Vương gia động thủ nam quân, vì cứu mẫu thân ngươi, ngươi biết Vương gia trả giá bao nhiêu không? Vương gia không tiếc cùng Yêu Tăng Nam Ba âm thầm giao dịch, để Yêu Tăng lợi dụng Thần Thông của hắn giúp tìm tung tích của mẫu thân ngươi, ngươi biết điều này có nghĩa gì không? Ý là đùa với hổ, Vương gia chủ động dâng yếu điểm cho Yêu Tăng. Chuyện này vẫn chưa xong, Vương gia có chuẩn bị khác, vạn nhất Yêu Tăng bên kia không thể đắc thủ, Vương gia thậm chí không tiếc chuẩn bị bắt thiên tử Thanh Nguyên Tôn hoặc tướng lĩnh trọng yếu của cận vệ quân làm con tin để đổi lấy mẫu thân ngươi.
Phi Hồng mở to mắt nhìn nàng, viền mắt đỏ mọng, xúc động, trước đó Miêu Nghị cũng đã nói với nàng rằng trước khi nam quân động thủ đã bố trí cứu mẫu thân nàng, có điều không ngờ Miêu Nghị vì cứu mẫu thân nàng mà cùng Yêu Tăng Nam Ba kinh khủng kia giao dịch, còn chuẩn bị bắt cóc thiên tử làm con tin, chuyện này đối với nàng thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
Vân Tri Thu răn dạy không ngừng.
- Vương gia năm đó không có làm như vậy bởi vì Đại Quân U Minh không có năng lực xông vào nguy hiểm, bây giờ Vương gia vừa mới nắm được nam quân địa bàn, mới vừa có chút thực lực, địa bàn vẫn chưa vững chắc, lại vì ngươi làm chuyện này, ngươi biết mạo hiểm bao nhiêu không? Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có thể có chút đầu óc không? Vương gia nếu thật là đối với mẫu nữ ngươi không quan tâm, có cần phải nghĩ cách để ngươi kéo dài thời gian sao? Trực tiếp lợi dụng ngươi bày tròng một mẻ lưới bắt hết thích khách là xong rồi, có đáng phải đêm dài lắm mộng lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm bị ám sát hay không? Còn nữa, ta lần này tới, Vương gia cũng thông báo nhiệm vụ cho ta. Yêu Tăng cung cấp một manh mối liên quan đến mẫu thân ngươi, ta lần này tới mục đích chính là muốn xác định Yêu Tăng theo như lời đầu mối là thật hay giả. Bên này vì cứu mẫu thân ngươi nghĩ hết biện pháp, ngươi thì tốt thật, ngươi thứ nhất là bị hai câu nói của người ta làm cho dao động, ngươi xứng với khổ tâm của Vương gia giành cho ngươi sao?
Phi Hồng vai run rẩy, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, đứng dậy quỳ sụp ở trước mặt Vân Tri Thu.
- Tỷ tỷ, muội sai rồi muội sai rồi.