- Vương Lạc bị đánh đau không ngừng hét thảm, hô ta sai rồi.
Tô Vận cũng cảm thấy dở khóc dở cười, biết nên để Hạo Đức Phương phát tiết lửa giận một hồi, huống chi cũng cảm thấy tên khốn Vương Lạc này cần phải bị dạy một bài học, lần này đúng là đã chọc phiền toái lớn cho Vương gia...
Mãi đến khi Vương Lạc sắp bị đánh chết, Tô Vận mới xông tới kéo Hạo Đức Phương lại đồng thời hô:
- Người đâu!
Bên ngoài lập tức có người tiến đến, được Tô Vận ra hiệu, kéo Vương Lạc mặt mũi sưng mù, đây máu tươi, sống dở chết dở, đang thoi thóp ra ngoài.
- Nghiệt súc... Nghiệt súc...
Hạo Đức Phương vẫn chưa hết giận, thực sự khiến hắn tức giận chính là do Vương Lạc không có tiền đồ, chính sự không làm, chạy tới Cẩm Tú Vô Song hội xem náo nhiệt làm gì, hắn dùng mông cũng có thể nghĩ được chính vì Bàng Ngọc Nương kia. Bây giờ chuyện này xảy ra, người trong thiên hạ sợ nhìn hắn với con mắt như nào chứ?
Gϊếŧ Vương Lạc cho Bàng Quán một câu trả lời? Vương Lạc là tâm phúc của hắn, nuôi lớn từ nhỏ, tương đương với nghĩa tử của hắn, nếu như tâm phúc cũng tuyệt tình như vậy, khiến những thủ hạ tâm phúc khác thấy như nào? Nếu không xử trí mạnh, vậy từ trên xuống dưới Nam quân sẽ nhìn hắn với con mắt như nào?
Vương Lạc đúng là một vấn đề khó giải quyết.
Tô Vận động viên nói:
- Vương gia bớt giận, chuyện đã xảy ra, tức giận cũng Vô dụng, vẫn nên tìm câu trả lời thỏa đáng cho Bàng Quán.
Hạo Đức Phương cả giận nói:
- Trả lời như nào? Bản vương cho dù gϊếŧ tên nghiệt súc này chỉ e cũng khó tiều trừ ảnh hưởng. Sự trong sạch của con gái Bàng Quán bị hủy trong tay hắn, chuyện này với Bàng Quán mà nói thì vô cùng nhục nhã, bản Vương cho hắn một câu trả lời như nào? Người phía dưới nhìn bản Vương như nào!
Tô Vận:
- Việc đã đến nước này, kế trước mắt chỉ có thể là tận lực thuyết phục Bàng Quán gả con gái cho Vương Lạc.
Tân tình Hạo Đức Phương hoãn lại một chút, lúc đầu hắn cũng có dự định này, trầm ngâm nói:
- Trước đây không phải là đã đề cập chuyện này rồi sao, Bàng Quán vẫn không đáp ứng.
Tô Vận:
- Chuyện đã như vậy, danh dự của Bàng Ngọc Nương đã bị hủy, cũng gần như bị Vương Lạc gạo nấu thành cơm, không lấy Vương Lạc làm chồng thì có thể gả cho ai? Trước khác nay khác, phỏng chừng hắn cũng không thể vì chuyện này mà hoàn toàn trở mặt với Vương gia. Kiến nghị trước tiên Vương gia thu Bàng Ngọc Nương làm nghĩa nữ. Tái giá. Với Vương Lạc!
- Nghĩa muội?!
Hạo Đức Phương hơi trầm ngâm, khẽ vuốt cằm, lại hỏi:
- Nếu Bàng Quán không nuốt trôi cơn giận này, không đáp ứng thì sao?
Tô Vận than thở:
- Vậy cũng chỉ có thể giao đầu Vương Lạc cho hắn, về tình về lý đều là phía bên ta không đúng, Vương Lạc làm ra việc này dù nói thế nào cũng không thể giải thích nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng hô vang lên:
- Báo!
- Vào đi! Tô Vận quay đầu lại hô.
Một tướng bước nhanh vào, chắp tay bẩm báo:
- Vương gia. Bàng Quán dẫn theo đại quân khí thế hùng hổ mà đến, có tới mấy ngàn vạn người, bị ngăn ở ngoài tinh môn, có dấu hiệu tấn công, muốn Vương gia giao Vương Lạc ra.
Đối với việc này hai người không hề cảm thấy ngoài ý muốn, trước đó đã nhận được tin tức Bàng Quán tập kết nhân mã, con gái xảy ra chuyện như vậy, nếu Bàng Quán không làm như vậy mới gọi là lạ. Không để người trong thiên hạ biết hắn hưng binh vấn tội, mặt mũi của hắn phải giấu vào đâu chứ?
Hạo Đức Phương trầm giọng nói:
- Đừng cản, toàn bộ để cho vào! Tiến vào sào huyệt của hắn, cho dù Bàng Quán dẫn theo toàn bộ nhân mã hắn cũng không sợ, đại quân tinh nhuệ bản bộ của hắn không phải là ngồi không.
Đại quần của Bàng Quán xông vào vùng tinh vực này, có điều đến ngoài Hạo Vương tinh thì bị ngăn lại, thủ tướng chắp tay cười bồi nói:
- Bàng Soái, quy củ nơi này ngươi cũng biết, lại thêm chuyện của Yêu tăng, nhiều người như vậy đi vào không quá thích hợp. Vương gia mời một mình ngươi vào trong!
Ngữ khí tư thái đều tương đối thấp, dù sao người bên này đều tương đối đồng tình với Bàng Quán, chuyện như vậy xảy ra ai cũng không chịu nổi.
- Sau nửa canh giờ nếu như không liên lạc được với bản soái, gϊếŧ!
Bàng Quán không chút che giấu, nổi giận đùng dùng hạ mệnh lệnh này trước thân quân của Hạo Đức Phương, sau đó một mình xông vào Hạo Vương tinh.
Tô Vận ra khỏi Vương phủ, đi tới tinh không tự mình nghênh tiếp, dọc đường đi nhận lỗi, dẫn Bàng Quán vào trong Vương phủ.
Mà Hạo Đức Phương vừa thấy Bàng Quán cũng mắng chửi Vương Lạc một hồi, cũng nhận lỗi, cố gắng xoa dịu.
Trên người Bàng Quán tỏa ra sát khí, sắc mặt âm trầm khó coi, cũng không giống giả bộ, thực sự cho dù việc này do hắn bày ra, nhưng trong lòng hắn cũng không hề dễ chịu.
Người ngoài không biết hai bên nói chuyện gì, lúc Bàng Quán rời đi sắc mặt Bàng Quán cũng không tốt đẹp gì. Tô Vận lại tự mình tiễn Bàng Quán ra khỏi Hạo Vương tinh, nhìn Bàng Quán dẫn quân rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Về tới Soái phủ, quản gia Trần Hoài Cửu cấp tốc theo Bàng Quán về thư phòng, tình hình hắn đã biết được, mọi chuyện không lệch khỏi kế hoạch.
Chắp tay đi đi lại lại trong thư phòng, Bàng Quán trầm ngâm nói:
- Chuyện này có thể bắt đầu rồi, có điều ta có chút không yên lòng với phía bên Ngưu Hữu Đức, nhất định phải để hắn phái một đạo nhân mã tới trước, cùng chúng ta động thủ với Hạo Đức Phương, cho dù thua hắn cũng không thể tránh khỏi quan hệ, nhất định phải kéo hắn hoàn toàn xuống nước mới được. Mặt khác, phía bên hắn chúng ta cũng phải phái người giám sát, tham dự hành động phía bên hắn!
Trần Hoài Cửu gật đầu:
- Lão gia minh giám, như vậy là tốt nhất!