Quảng Thiên Vương phủ, Câu Việt bước chân vội vã đi tới ngoài chính sảnh của hậu viện, thấy Quảng Lệnh Công đang nói cười cùng mẹ con Vương Phi, cho nên đứng ở phía ngoài thông bẩm một tiếng.
- Vương gia!
Ba người trong phòng đưa mắt nhìn đến, Quảng Lệnh Công ngoắc tỏ ý vào được, đồng thời chỉ vào Quảng Mị Nhi cười nói:
- Mị nhi nghe nói người bạn kia của nó là Ngưu Hữu Đức khả năng có phiền phức, đặc biệt chạy tới quấn quít lấy bổn vương hỏi rốt cuộc là chuyện gì, bổn vương nói không biết, nó còn không tin, ngươi bên đó có tin tức gì không?
Mị Nương nghe vậy lấy tay áo che miệng nhoẻn miệng cười thích nhất là nhìn thấy đường đường là Thiên Vương mà không làm gì được con gái của mình.
Câu Việt cười cười:
- Vương gia, thật là có chút tình huống. Ngưu Hữu Đức bên đó và bọn phi đánh to rối.
- Vậy à!
Quảng Lệnh Công thần tình trầm trọng lại. Ông ta tự nhiên biết cái gọi là bọn phi của Câu Việt là ai: - Tình huống thế nào?
Câu Việt nói:
- Tình huống cụ thể không rõ lắm, nhưng mà vừa khéo thám tử của chúng ta trốn ở phụ cận giao chiến điểm. Ngưu Hữu Đức tụ tập hơn 200 vạn đại quân bao gôm cả Vưu tộc, vây một chi chừng ba mươi vạn nhân mã của bọn phỉ rồi. Chi nhân mã này của bọn phi đoán chừng chống đỡ không được bao lâu rồi.
- Bản đồ!
Quảng Lệnh Công đứng lên.
Câu Việt nhanh chóng bày ra một con la bàn, điều chỉnh ra địa đồ của Hắc Long Đàm, chỉ ra địa điểm giao chiến.
Mị Nương và Quảng Mị Nhi cũng vây đến, lại nhìn không hiểu manh mối gì.
Quảng Lệnh Công nhìn chằm chằm vào một lúc sau, lẩm bẩm lầm bầm:
- Hơn 200 vạn, xem ra nhân mã Vưu tộc có thể ra trận gần như dốc toàn bộ lực lượng rồi. Bọn phi chỉ có chừng ba mươi vạn, chuyện này có chút kỳ quặc, sợ là mồi nhử, nhưng Ngưu Hữu Đức có thể dễ dàng bị lừa như vậy?
Nắm giữ tình huống có hạn, Quảng Lệnh Công cuối cùng lắc lắc đầu, cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác, cuối cùng thì ha ha cười nói:
- Vưu tộc này có chút ý tứ, không ngờ lại xuất động quy mô nhân mã như thế mù quáng đi theo Ngưu Hữu Đức, bộ không sợ rước họa vào thân sao? Ngưu Hữu Đức chụp lấy người nào làm con tin có thể bức bách bọn họ bán mạng như vậy? Chẳng lẽ không biết trận đánh này hy sinh tộc nhân sợ không chỉ chút con tin như vậy thôi sao? Cũng không biết uống lộn thuốc gì nữa!
Mị Nương thử hỏi một câu:
- Vương gia, một trận đánh xuống sẽ chết bao nhiêu người?
Quảng Lệnh Công hừ một tiếng:
- Bảy, tám trăm vạn người đánh gϊếŧ, phân ra thắng bại, chết mấy trăm vạn cũng là rất bình thường.
Chết mấy triệu người? Mị Nương sợ hết hồn hết vía bụm miệng.
Quảng Mị Nhi lại nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Phụ vương, nghe nói bọn phi đó là do Doanh Thiên Vương bí mật điều ra 500 vạn Đông quân tinh nhuệ, có phải thật vậy hay không?
Quảng Lệnh Công lập tức khiển trách:
- Nói hươu nói Vượn! Không có chứng cứ rõ ràng như thế không được nói lung tung ở bên ngoài.
- Con ngay tại trong nhà nói chơi cũng không được sao?
Quảng Mị Nhi chề chề dẫu dẫu cái miệng, lại hỏi:
- Phụ vương, Ngưu Hữu Đức có thể thắng sao?
Quảng Lệnh Công trầm ngâm lắc đầu:
- Thắng là không quá có khả năng, cơ trí một chút thì sớm một bước chạy trốn tới tinh vực không biết tên chờ đến khi Cận Vệ quân đến có lẽ có thể bảo đảm một mạng, nhưng nhìn hắn có cái vẻ dùng sức lấy cứng đối cứng thế này, tự cầu đa phúc đi thôi!
- Cha!
Quảng Mị Nhi lôi kéo ống tay áo Quảng Lệnh Công, làm nũng nói:
- Ngài giúp hắn một chút đi, hắn là bằng hữu của con.
Quảng Lệnh Công nhìn về phía Mị Nương, Mị Nương vội vàng kéo con gái ra khiển trách:
- Việc quân cơ đại sự ngươi biết cái gì? Đừng có mù nói bậy!
Tinh không hoa mỹ, tiếng gϊếŧ không ngừng, máu loãng thành châu, liên tiếp rưới lên tinh không không có trọng lực bay bập bềnh hướng về bốn phương.
Xa Vũ đánh gϊếŧ vào bên trong U - Luân Liên Quân lại âm thầm kêu khổ. Một tình huống khiến cho người ta bất ngờ cũng không bất ngờ lại dễ dàng bị người ta không để mắt đến xuất hiện rồi. Trên tay Vưu tộc nhân mã không ngờ lại tích lũy không ít vũ khí thất tình lục dục. Người phía dưới của hắn cũng có một số vũ khí thất tình lục dục. Nhưng mà Vưu tộc lại không sợ thất tình lục dục, so sánh địch mạnh ta kém như vậy không bao lâu áp lực lớn bao nhiêu là có thể tưởng tượng được.
Đối với tình huống như vậy Thanh Nguyệt và Long Tín cũng có chút bất ngờ. U Minh đại quân còn chưa trang bị trang bị cận chiến mạnh mẽ như vậy, thất tình lục dục vũ khí quá hao tiền rồi, nên nhanh chóng khiến cho nhân mã rút lui hướng ra phía ngoại vi, giao nhiệm vụ chủ công cho Vưu tộc đại quân.
- Xa tướng quân đừng hoảng, Tô Hoảng tới rồi!
Từ nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên giận dữ, một chi nhân mã hơn ba vạn người đột nhiên hiện thân. Người cầm đầu dẫn nhân mã hỏa tốc đánh tới.
- Xem ra Đô Thống đại nhân đoán không lầm!
Thanh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nói với Long Tín:
- Nhiệm vụ đánh viện binh liền giao cho ngươi rồi, không được dùng lực đối địch, gϊếŧ kẻ này hơn phân nửa rồi bỏ qua, ta bên này sẽ thả hắn qua cùng hội hợp với Xa Vũ.
Long Tín lập tức điều khiển tập trung tất cả U Minh đại quân, cộng thêm 200 ngàn Vưu tộc đại quân, nhanh chóng xông ra trận nghênh chiến.
Song phương vừa thấy mặt, ba vạn nhân mã lập tức hợp thành thuẫn trận hình nón hình khiên tiến công mạnh mẽ, đồng thời có Lưu Tinh tiễn phá động bắn ra mở đường.
Hai trăm ngàn Vưu tộc đại quân bện thành cái khiên trận hùng hậu chống đỡ cho U Minh đại quân. Trên tay U Minh đại quân giờ này đã tập trung gần như bốn vạn cây Phá Pháp cung, theo lời Long Tín ra lệnh một tiếng “Bắn!“. Vô số đạo lưu quang lập tức bán khiên trận hình nón hỗn loạn, tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
- Hàn Hàn tới tiếp viện, Xa tướng quân đừng hoảng!
Chiến trường bên kia, lại có một tướng lãnh năm vạn nhân mã hỏa tốc đánh tới.
Long Tín lập tức bỏ qua sự truy sát đối với nhân mã tổn thất thảm trọng trước mắt, điều chuyển nhân mã, chia làm hai đường vu hồi vòng qua chiến trường hai bên, xông thẳng vào năm vạn nhân mã vừa đến lần nữa điên cuồng bắn chết.